Chu Bảo Trạch vội vã tìm một vòng, không có tìm được Lâm Mị, cũng là hồn bay phách lạc ly khai hầu phủ, ở trên đường đi dạo.
Nghĩ vừa rồi Lâm Y Hân hãm hại, một đám hạ nhân nhìn chằm chằm, Triệu thịlạnh lùng, Khổng di nương chỉ sợ thiên hạ không loạn... Lâm Mị, tìnhcảnh của Lâm Mị... Còn có nàng cuối cùng buồn bã cười cực kỳ bi ai,khiến tim Chu Bảo Trạch như bị đao cắt.
Hắn lại cũng từng là đao phủ cùng nhau khi dễ Lâm Mị!
”Chu huynh, ngươi ở nơi này a? Vừa lúc, cùng đi uống rượu đi!” Người tớicánh tay dài vươn ra, đem Chu Bảo Trạch đang đần độn mang vào tửu lâu.
”Chu huynh, tới.”
”Chu huynh, mau ngồi.”
”Đến, mang xà lục mà Chu huynh thích!”
Bên người đều là bằng hữu làm ăn, Chu Bảo Trạch cũng thuận thế ngồi xuống,hiện tại hắn hối hận đã nghĩ say một trận quên hết tất cả.
Vài người ngồi cùng bàn vừa thấy lần này Chu Bảo Trạch thống khoái như vậy, mừng rỡ trong lòng.
Chu gia buôn bán thế nhưng trải rộng Đại Giang nam bắc, Chu Bảo Trạch lạilà người cầm quyền đời sau của Chu gia, tự nhiên bọn họ phải bợ đỡ nịnhhót cho thật tốt.
Ngườ này mời rượu người kia gắp thức ăn, lời ca tụng một cái so một cái càng hay nói ra bên ngoài.
”Chu huynh, lần trước cô nương kia, thế nào lần này không mang theo ra? Nhìn rất xinh đẹp a.”
”Đúng vậy, mặc y phục để trong lòng ta ngứa, không biết kéo lên giường là một tư vị gì.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-ngu-ta-vuong/2170245/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.