Cuộc sống của Lâm Mịkhôi phục bình thường, nơi ở hoàn toàn rực rỡ hẳn lên, không thể nóicùng con vợ cả so sánh, thế nhưng, cũng tốt xấu có một bộ dáng khuêphòng của tiểu thư.
Đối với những thứ lăng la tơ lụa bình hoa bày biện đến nói, xa không bằng thức ăn càng hấp dẫn nàng.
Mười năm mạt thế, bắt đầu hoàn toàn là không có thức ăn có thể ăn, chỉ cóthể là tìm kiếm vật tư trong thành thị. Một chút thời gian dài kia cũngnhiều là quá thời hạn biến chất.
So với những người khác đến nói, nàng xem như là may mắn, có thể ăn được động thực vật biến dị. Đối vớingười bình thường đến nói, ăn vào một ngụm động thực vật biến dị hệt như nuốt thuốc độc, tới trong miệng của nàng thì ngược lại thành xúc tácthành thuốc hay để nàng tăng cường thân thể tăng năng lực các phươngdiện thể chất.
Vốn mọi chuyện đều tốt đẹp, thế nhưng, theo thờigian trôi qua, hoa màu bình thường sống được trên thổ địa càng ngày càng ít, động thực vật có thể cho người thường dùng ăn càng ngày càng ít, dị năng của nàng liền bị người theo dõi.
Dị năng giả (người có dịnăng) đều là người thường tỉnh giấc, bọn họ cần dùng thức ăn bình thường để ăn. Mà coi như là dị năng giả, thường xuyên dùng ăn động thực vậtbiến dị, như vaayk độc tố cũng sẽ tích tụ ở thân thể, thời gian dài sẽtạo thành lực cản khiến dị năng của bọn họ thăng tiến chậm chạp cuốicùng trì trệ không tiến.
Mà duy nhất một mình Lâm Mị sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-ngu-ta-vuong/2170238/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.