Khuê phòng lập tức yên tĩnh lại, sau khi Chương đại phu chẩn mạch cho Thẩm Nghiên Tịch xong, lão phu nhân và phu nhân an ủi nàng đi ngủ trước, sau đó dẫn thêm những di nương và thứ nữ rời khỏi Phù Hương viện, tránh tiếp tục quấy rầy nàng thanh tĩnh, ảnh hưởng đến nàng đang dưỡng bệnh.
Xem như lần này đã yên tĩnh trở lại, vở kịch được trình diễn ở một sân khấu khác, nàng lại không được đi xem nên có chút ảo não, nàng chán nản ngồi dậy, trong nháy mắt như được thành tinh, tỉnh táo gấp trăm lần, lườm Hương Hương vừa lau khô nước mắt, nói: “Từ rày về sau không được động chút là quỳ. Thật là, ngươi đâu phải nô bộc trong phủ Tể tướng này chứ.”
Hương Hương thản nhiên lau nước mắt, không thèm quan tâm đến chủ tử không quan tâm đến lý lẽ này.
Chỉ là chút xíu muối me để chân tình thiệt ý chút thôi, khiến người ta cảm động mà sinh đồng tình, chỉ là quỳ gối thôi mà, có chuyện gì to tát đâu, năm đó nếu không phải gặp được chủ tử, nàng và ca ca đến cả một nô tài ti tiện nhất còn không bằng!
Tựa hồ đang nhớ lại chuyện gì đó từ rất lâu rồi, động tác lau nước mắt tạm ngừng lại, ánh mắt lạnh thấu xương.
Nhưng tất cả chỉ trong chớp mắt, nàng điềm nhiên chỉnh chu lại y phục, ngẩng đầu hỏi: “Chủ tử ra ngoài có gặp được họ chưa? Sao lại quay về sớm như vậy?”
Thẩm Nghiên Tịch liếc nàng một cái, biết rõ cô nàng cố ý chuyển đề tài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-cua-vuong-gia-yeu-nghiet/2264678/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.