Tiểu Cửu? Là cậu thiếu niên có gương mặt trẻ trung xinh xắn vừa kéo tiểu nhị kia ra ngoài sao?
Rất giỏi nhận biết người khác ư? Thật không ngờ trên đời còn có người có bản lĩnh như thế. Vậy ý đây có phải là muốn nói rằng cho dù khuôn mặt nàng biết đổi tròn méo như thế nào, hắn cũng dễ dàng nhận ra?
Quân Thương thấy nàng nhíu nhíu mày ra chiều suy nghĩ, trong mắt lại tràn đầy ý cười, chủ động mở miệng nói: “Cũng không có thần kỳ như vậy, chỉ là nhạy cảm hơn người bình thường một chút thôi.”
Lúc trước, khi phân biệt nàng và nữ tử trong rừng có phải cùng một người hay không, hắn cũng không xác định lắm, dù sao khuôn mặt hai người cũng chỉ có chút tương tự, tính tình, cách làm việc và thần thái đều khác nhau một trời một vực, thật không ai dám tin hai người thực tế chỉ là một.
Nhưng từ khi nhận biết được, nàng còn có một khuôn mặt khác, thì có gì mà khó khăn nữa.
Nghe Quân Thương giải thích, Thẩm Nghiên Tịch hơi nhíu mày, không muốn suy nghĩ thêm nữa, lập tức ngồi thẳng xuống chỗ đối diện hắn, tư thái và vẻ mặt nhàn nhã tự tại kia tựa hồ như nàng mới là chủ nhân, mọi sự buồn bực lập tức tiêu tan tự lúc nào.
Không nhận thì cũng nhận ra rồi, kết quả cũng đã vậy rồi, nàng tự dày vò làm khó bản thân mình thì có ích gì.
Quân Thương thấy nàng tự nhiên ngồi xuống, thản nhiên tự rót rượu, thong dong hớp một ngụm, hàng lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-cua-vuong-gia-yeu-nghiet/2264662/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.