Mười tám tháng tư, hoàng cung thiết yến mở kỳ thưởng Thi Hội.
Sáng sớm hôm đó, cả phủ Tể tướng đều bận rộn, chỉ đơn giản một việc trang điểm và ăn vận sao cho xinh đẹp và nổi bậc nhất.
Ngược lại, Thẩm Nghiên Tịch hoàn toàn không cần mất thời gian như vậy, đến lúc mặt trời rạng mới miễn cưỡng từ trên giường bò dậy.
Tối qua nàng đã lật hết thảy các y thư để nghiên cứu thảo dược, mãi rất khuya mới đi ngủ, đến giờ vẫn có chút mù mờ, nhưng chợt nghĩ hôm nay tiến cung có thể sẽ được nhìn thấy vị ‘hôn phu’ trong truyền thuyết kia, phải cố gắng giải trừ thứ hôn ước vô duyên vô cớ đập lên đầu khiến tinh thần nàng tốt lên rất nhiều.
Được nha hoàn hầu hạ thay quần áo và trang điểm mất hơn nửa canh giờ mới xong, nàng cũng không làm quá đậm hay mặc những bộ cẩm y hoa phục, chỉ đơn giản là một bộ đồ lụa màu nhạt, bôi chút phấn cho có lệ, trên tóc cắm vài cây trăm trân châu là đủ. Cả người vô cùng thanh nhã và sạch sẽ, song cũng không khiến người ta cảm thấy thất lễ, mang tiếng bệnh hoạn lâu năm càng khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Thẩm Nghiên Tịch nhìn nhìn mình trong gương, đuôi lông mày hơi rủ xuống, ánh mắt sợ hãi, đầu hơi cúi thấp như không dám nhìn thẳng, thái độ kiều thương càng đậm, không hề có chút tự do và phóng khoáng của bậc khuê các danh môn.
Nàng hài lòng đứng lên để Hương Hương đỡ mình bước ra khỏi Phù Hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-cua-vuong-gia-yeu-nghiet/2264660/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.