Có đánh chết Thẩm Nghiên Tịch cũng không nghĩ tới mình lại nghe được câu nói này, thế nên theo bản năng phản ứng còn cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm, phải đợi đến khi Vệ di nương xác nhận lại một lần nữa, mãi một lúc sau, nàng mới khôi phục lại tinh thần.
Cầu xin nàng miễn cho Thẩm Nghiên San theo mình?
Tức là ý của bà không muốn Thẩm Nghiên San làm ‘dắng thiếp’ theo nàng đến Kỳ vương phủ?
Nhưng mà… cái này cũng chỉ là ý của người làm mẹ, vậy còn Thẩm Nghiên San thì sao?
Liếc mắt nhìn qua Thẩm Nghiên San, nàng ta không còn như mọi khi thường cúi thấp đầu, hôm nay đặc biệt ngẩng đầu lên, vô cùng bình tĩnh nhìn nàng, trong ánh mắt có chút thấp thỏm lo âu, câu nệ lại mong đợi.
Ây da, Thất điện hạ luôn được vô số thiên kim tiểu thư ngưỡng mộ, phần động quý phụ nhà giàu truy phủng, ai cũng muốn nhào đầu vào gả con gái cho hắn… hôm nay lại bị mẹ con người ta ghét bỏ.
Thẩm Nghiên Tịch đột nhiên cảm thấy Vệ di nương và Tứ muội này thuận mắt hơn rất nhiều, hễ thuận mắt thì tâm trạng tò mò cũng được khơi mào, nhịn không được hỏi một câu: “Vì sao lại không muốn Tứ muội theo ta đến Vương phủ?”
Vệ thị rõ ràng đang chần chờ, nhưng đối mặt với sự dò hỏi của Thẩm Nghiên Tịch, nếu nàng không nói rõ thì liệu đến cơ hội van xin cũng không có?
Thế nên sau một hồi suy tính, bà ta vẫn mở miệng, “Ta vọng tưởng, thỉnh Nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-cua-vuong-gia-yeu-nghiet/2264595/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.