Ngày hôm sau, Vệ di nương và Thẩm Nghiên San dường như đã chấp nhận số mệnh, không còn đến Phù Hương viện tìm Thẩm Nghiên Tịch, cho dù có gặp nhau trong phủ cũng vội vã cúi đầu tránh đi.
“Chuyện này cũng kỳ quái a, sao Vệ di nương và Tứ tiểu thư lại như vậy? Chẳng lẽ vẫn oán giận tiểu thư sao?”
Lại một lần thấy Thẩm Nghiên San xa xa thấy nàng đã vội tránh đi, Hương Hương nhíu mày, trong giọng nói mang theo chút tức giận.
Đây có đáng gì sao? Vốn cũng là tỷ muội một nhà, hôm đó các nàng tới cửa nói ra những lời không
biết phân nặng nhẹ, chủ tử có lòng tốt không muốn so đo với các nàng, sau đó lại quay đầu hối hận muốn rút lại, chủ tử không đáp ứng thì lập tức oán trách rồi?
Có phải người trong Thẩm gia này đều tự cho mình là đúng, không quản đạo lý đúng sai gì sao?
Nghĩ như vậy, hiển nhiên Hương Hương cô nương đã quên mất chủ tử đang đứng cạnh mình cũng chính là người nhà Thẩm gia.
Nhưng mà, đúng là trong một số việc chủ tử nhà nàng cũng không chịu nói lý thật.
Thẩm Nghiên Tịch không quản Hương Hương đang tức giận, chỉ nhìn theo hướng Thẩm Nghiên San quay đi một lát, tâm tư hoàn toàn không để ý tới.
Vốn cũng không phải một người quan trọng gì, không phải chung đụng thì càng khỏe, cần gì phải vò đầu bức tai nghĩ các nàng đối với mình là yêu hay hận, thích hay ghét?
“Chủ tử, tỷ không giận sao?”
“Có gì đáng để giận sao?”
Hai mắt nhẹ chuyển, “Hiện tại người đó không phải đang muốn theo hầu tỷ gả vào phủ Kỳ vương hầu hạ Thất điện hạ.”
Bước chân Thẩm Nghiên Tịch hơi chậm lại, hàng lông mày thanh tú chau lại hình như có chút âu lo, thần sắc tuy trong trẻo nhưng lạnh đi không ít, nhướng mày nói: “Chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.
Kết cục nàng ta đã định, vào phủ Anh Dũng Hầu tất không có kết cục tốt đẹp, chẳng lẽ một chút ảo tưởng trong lòng người ta mà mình còn ngăn cấm?”
Nói xong, lại bước nhanh hơn, mau chóng rời khỏi đây.
Hương Hương đứng sau bước theo, âm thầm cười trộm.
Nếu như nói Vệ thị và Thẩm Nghiên San không biết đạo lý, chủ tử đến cả phản ứng cũng không buồn có, nhưng khi nàng nhắc đến việc Thẩm Nghiên San nhớ nhung Thất điện hạ liền phản ứng lại ngay, chuyện này xem ra bắt đầu thú vị rồi nha!
Khục khục, chủ tử quả nhiên đã động lòng xuân rồi.
Các nàng một đường ra khỏi phủ Tể tướng, dọc đường nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt hơn một ít, đầy tớ tới lui đều dẫn theo một hàng danh sách vội vã như đang có chuyện gì rất gấp gáp.
Cũng phải thôi, ngày hai mươi sắp tới chính là Đại hôn của Thái tử, Đại tiểu thư thuộc thứ xuất cũng được phong làm Trắc phi của Thái tử, mặc dù không phải là Chính phi nhưng được gả cho Thái tử, cho dù phu nhân không muốn nhưng của hồi môn cũng không thể kém người ta. Thêm vào đó, Tam tiểu thư sắp xuất giá, ngày đại hôn cũng cận kề đại hôn của Thái tử, trước cuối tháng sáu một ngày.
Đích nữ xuất giá, sính lễ càng không thể thua kém được.
Cho nên trong khoảng thời gian này và những ngày tiếp theo, Thẩm gia tuyệt đối sẽ rất bận rộn, mà sự bận rộn này hiển nhiên không quan gì với Thẩm Nghiên Tịch nàng, cho dù hơn một tháng nữa sẽ đến lượt nàng phải xuất giá, còn gả cho Hoàng tử điện hạ được Hoàng thượng thương yêu nhất, được làm chính phi, so với tỷ muội họ thân phận tôn quý hơn rất nhiều.
Ai bảo lúc trước Thất điện hạ đến dạm hỏi, sính lễ đều để cả ở chỗ nàng, trưởng bối Thẩm gia ngay cả cơ hội nhìn một lần, sờ một cái cũng không có! Thế nên khi xuất giá, nàng cũng đừng mơ tưởng Thẩm gia sẽ cho thêm nàng một món gì ra hồn, thế nên cũng chẳng cần tận tâm chuẩn bị làm gì.
Thẩm Nghiên Tịch biết rõ điều này, căn bản cũng không mong bọn họ sẽ cho thêm mình đồ cưới gì.
Nói thật, Thẩm gia này còn không nhiều tiền bằng một góc của nàng nữa là!
Cái nhà này, từ lúc bắt đầu đã không hề mong đợi, về sau tâm tư càng lạnh dần, cho đến bây giờ nàng cũng không ôm thêm hy vọng gì, nên cũng không trách cứ gì!
Cho nên nàng thẳng mắt nhìn phủ Tể tướng đang tất bật, thảnh thơi bước ra khỏi cửa chính thực hiện mục đích hôm nay của mình.
Hôm nay nàng cần phải đến Thanh Phong lâu, trong ngõ hẻm xa hoa thanh nhã nhất mà cũng cực kỳ phong lưu, mỗi ngày đều hội tụ không ý phụ lão và thiếu gia tranh nhau các tiểu lang quan tuấn tú.
Đúng vậy, kỳ thật chính là một tiểu quan quán!
Có tin tức truyền đến, Cận Phong xảy ra chuyện rồi.
Qua hai cái ngã rẽ nữa chính là đến phố hào hoa, nàng đang lo lắng cho tình huống của Cận Phong lúc này, bước chân rất nhanh, mới qua một ngõ cua liền chạm mặt một người đang vội vã đi tới, thiếu chút nữa đã va vào nhau.
Hương Hương vô thức đưa tay đỡ, “Chủ tử đi chậm một chút, người đó chạy không thoát đâu!”
Người vừa chạm mặt cũng cứng đời tại chỗ, sau đó trực tiếp vòng qua các nàng, vội vã chạy đi.
Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cũng không cần phải đặc biệt chú ý, Thẩm Nghiên Tịch vẫn chưa
dừng bước chân, nghe Hương Hương nói vậy liền nhìn nàng ta một cái: “Muội không lo lắng sao?”
Sắc mặt Hương Hương đột nhiên lạnh đi, hừ một tiếng rồi tức giận nói: “Không phải vẫn chưa chết sao, có gì phải lo lắng chứ?”
Thẩm Nghiên Tịch mỉm cười, lại quẹo thêm một khúc quanh, nhưng hôm nay không trực tiếp rẽ vào hẻm phong lưu này mà dừng cách vách một con hẻm nhỏ, thẳng bước chân đến trước cửa Thanh Phong lâu.
Sớm đã có một nô bộc chờ phía sau, thấy hai người vội vàng cúi người đón tiếp.
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tình hình của Cận Phong lúc này như nào rồi?”
Nô bộc nghe nàng hỏi xong, cả gương mặt tuấn tú hơi co lại, chỉ tiếc hắn đi đằng trước nên Thẩm Nghiên Tịch không nhìn thấy cả khuôn mặt vặn vẹo, chỉ thấy hắn im lặng một lúc rồi mới nói: “Tình huống cụ thể thuộc hạ cũng không rõ lắm, tiểu thư gặp được ông chủ đích thân hỏi người là được.”
Mặc dù như vậy, Thẩm Nghiên Tịch vẫn cảm thấy có chút khác thường, hai mắt hơi híp lại. Hương Hương cũng nhìn theo bóng lưng của gã nô bộc, đôi mày thanh tú chau lại thành một cụm.
Bị hai người nhìn chằm chằm dò xét, gã nô bộc cảm thấy như bị kiến bò quanh người, mồ hôi lạnh túa ra nườm nượp, áp lực cực lớn!
May mắn thay đã đến tầng trên cùng rồi, cả tầng này đều thuộc về ông chủ của Thanh Phong lâu.
Cửa phòng mở ra, hiện ngay trước mắt chính là một bức màn tơ màu hồng đào tung bay phấp phới, giống như đang tiến vào ảo cảnh màu hồng phấn khiến lòng người thập phần mê ly.
Khóe miệng Thẩm Nghiên Tịch hơi kéo ra, thầm nghĩ trình độ biến thái của Tiểu Phong Phong càng lúc càng tiến xa. Hương Hương đặt tay lên ngực, hốt hoảng hút nhanh một ngụm khí lạnh.
Nhưng mà chỉ đúng một khắc đó, gió nhẹ khẽ hất qua màn tơ khiến cho các mành màu hồng phấn tung bay toán loạn, sau đó liền thấy một thân bạch y, trên trán còn vòng một dải lụa trắng, bờ môi được thoa son hồng đang vọt ra giữa đám màn tơ màu hồng phấn.
“Tiểu Tịch Nhi, rốt cục ta cũng chờ được nàng đến rồi… oa oa oa. Nàng nhất định phải làm chủ cho ta. Oa Oa Oa!”
Liễu yếu đào tơ nào chịu nổi sự chà đạp, một gương mặt đẫm lệ đáng yêu, một thân áo trắng thuần khiết vô cùng xinh đẹp, lại mang theo ba phần nhu nhược kiều thương, đặc biệt rõ ràng đây chính là một bộ đồ con gái mà!
Trên trán đang vòng một dải lụa trắng không khác gì rồng được thêm mắt, vẻ nhu nhược phảng phất như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể lập tức thổi ngã hắn.
Bà nó chứ!
Đối mặt với khí thế bừng bừng của hắn đang bổ nhào về mình, Thẩm Nghiên Tịch lập tức nhường lối nhích sang bên cạnh, một giây sau liền cảm thấy một làn gió thơm mát xẹt qua chóp mũi, kiều nữ nào đó nhào ngay vào lòng Hương Hương.
“Á? Tiểu Hương Nhi đây sao? A a… Tiểu Hương Nhi đặc biệt đến đây thăm ca ca sao? Có phải không?
Có phải không? Ca ca thật sự rất cảm động và hạnh phúc lắm!”
Hương Hương hung hăng hít một hơi, cố gắng đè nén nội tâm muốn lập tức duỗi một quả đấm vào khuôn mặt hắn, so đó đưa tay rất dùng sức đẩy Cận Phong ra, cả gương mặt đều lộ vẻ chán ghét thấy rõ.
“Tránh xa ta ra một chút. Ta không có một ca ca biến thái như vậy!”
Hương Hương tên thật là Cận Hương, chính là muội muội cùng cha cùng mẹ của Cận Phong.
Cận Phong bị đẩy ra lập tức mất đà ngã ra trên đất, tay che ngực tựa như vừa chịu một sự đả kích nặng nề đến độ tâm can bị nghiền nát ra, “Tiểu Hương Nhi sao có thể đối xử với ca ca như vậy? Trái tim này của ca ca đã bị muội dẫm cho tan nát rồi.”
Mắt đào u oán liên tục quấn quanh Hương Hương, nếu là người bình thường, tâm can mềm yếu một chút nhất định sẽ đồng ý mọi yêu cầu của hắn.
Mà đến cả sắc mặt Hương Hương cũng không thay đổi một tý, hung hăng trừng mắt nhìn hắn rồi chán ghét quay mặt đi.
Cận Phong che ngực, ba cân máu heo muốn lập tức phun ngay ra.
Thẩm Nghiên Tịch đứng một tên cảm thấy sung sướng vô cùng, mắt thấy không có gì khác biệt lắm mới tiến lên hai bước, giơ chân đá đá Cận Phong đã nằm ăn vạ trên đất, “Nhìn bộ dạng vui vẻ này của ngươi cũng không giống vừa xảy ra chuyện. Nói đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mặc bộ đồ cứ như đưa đám này là có ý gì?”
Cận Phong bị đá đến nỗi tê tê não bộ, chậm rãi bò dậy, kiều mị vuốt ve vài sợi tóc rủ xuống, nụ cười âm trầm, “Đồ tang thì có là gì? Lão tử đây còn muốn đốt giấy để tang đây!”
Ánh mắt Hương Hương lóe lên, quay đầu nhìn hắn.
Thấy sắc mặt của Thẩm Nghiên Tịch trầm ngưng, hắn bỗng nhoẻn miệng cười, “Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua có vài tên khốn khiếp ôm thù riêng muốn giải quyết ta. Nhưng mà có việc này nhất định phải nói với nàng một tiếng, tên thần côn mấy tháng trước nàng đưa tới đây tối qua đào tẩu rồi.”
Nàng sững sờ… nếu hắn không nhắc, cơ hồ nàng đã quên mất tên thần côn này.
Nhưng mà hắn ở lại Thanh Phong lâu một thời gian rồi mà không bị Cận Phong tàn phá, ngược lại còn có chút ý tứ với hắn…
Đuôi lông mày khẽ nhíu lại, “Chạy rồi thì bỏ đi. Có điều, vết thương của ngươi có phải do hắn gây nên không?”
Sao? Rõ ràng hắn che giấy rất tốt mà, sao lại bị nhìn ra mình đang bị thương?
Hắn nhếch khóe miệng, dù sao cũng bị phát hiện rồi thì không cần miễn cưỡng che giấu nữa, trong nháy mắt người ta có thể nhận thấy tinh khí thuần đô của hắn yếu đi rất nhiều, động tác chậm rãi dần dần trở nên thoải mái, hắn cười khẽ lắc đầu, “Không phải hắn. Nhắc đến cũng phải nói, tối qua cũng may hắn giúp ta cản một kiếm, bằng không về sau bị thiếu mất một tay thì cũng hơi mệt.”
Sắc mặt của Hương Hương và Thẩm Nghiên Tịch đều biến đổi, Cận Phong lại cười đến độ không chút để ý, sờ sờ cằm lẩm bẩm nói: “Trước kia vẫn luôn xem thường hắn, tên thần côn này đúng là thâm tàng bất lộ. Cũng không biết về sau còn có cơ hội tạm biệt hắn một lần không, khi đó nhất định phải thử một lần nữa mới được.”
Ấy, ngươi có biết trọng điểm vấn đề ở đâu không hả?
Thẩm Nghiên Tịch nhìn hắn một lúc lâu cũng không nói gì, trong lòng đại khái đã đoán được những người đó là ai, không muốn quản nhiều nữa, chỉ nói thêm: “Nếu là thù riêng của ngươi, muốn xử lý thế nào ngươi tự quyết định là được. Hiện tại cũng đỡ hơn trước nhiều rồi.”
Lại quay đầu nhìn Hương Hương, “Muội cứ ở lại đây đi, không cần theo ta trở về Thẩm gia đâu.”
Lần này, Hương Hương cô nương không cự tuyệt, khẽ gật đầu, “Tạ ơn chủ tử.”
“Ừ, vậy ta đi trước đây. Nếu như có khó khăn gì cần giúp đỡ thì cứ mở miệng nói một tiếng là được.”
Cùng lúc đó, một thân mỹ nam vận đạo bào xanh thẫm mang danh ‘thiết chỉ thần toán, tính toán như thần’ ung dung nâng cờ vải bước tới trước Kỳ vương phủ, nhìn bộ dạng cực kỳ bình tĩnh có một không hai kia, bất mãn hừ một tiếng.
“Tiểu tử thúi nhà ngươi, bản đạo trưởng đột nhiên mất tích nhiều ngày như vậy mà cũng không cho người đi tìm, thật là trong mắt không có kẻ bề trên, bất tôn bất hiếu!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]