Ngày hôm đó, mất cả ngày trời Lâm Tiểu Thất mới đuổi được Quân Thiên Mặc rời đi. Cái tên này cứ dai như đỉa bám chân, bắt nàng ngồi tiếp chuyện cả ngày, mãi cho đến khi trời sẩm tối mới chịu rời đi. Đây là nàng còn niệm tình hắn là ân nhân cứu mạng, nếu không, nhất định một cước đá hắn bay ra khỏi cửa từ lâu rồi. Mà hắn, xem ra có vẻ rất hứng thú với nàng! Đợi khi Quân Thiên Mặc rời đi rồi, Dịch Kiếm phân phó đám Tiểu Y chuẩn bị cơm rồi mới trở lại trong quán, ngó nghiêng bên ngoài một hồi, cuối cùng đưa tay đóng cửa quán lại. Lâm Tiểu Thất cũng không có ngăn cản, đối với nàng hôm nay thu được năm mươi lượng bạc cũng không ít, để đám huynh đệ của nàng nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt. Sau khi đóng cửa lại, Dịch Kiếm mới đi đến trước mặt Lâm Tiểu Thất, nhìn nàng đang tung hạt đậu phộng rồi dùng miệng ngậm lấy, khẽ lắc đầu. Nữ tử có ai làm vậy không? Hành động của nàng so với bộ xiêm y đang mang trên người quả thật khiến người ta gai mắt. Nhưng mà hắn nhìn cũng quen mắt rồi! “ Tiểu Thất, muội quen biết Quân Thiên Mặc sao?” Dịch Kiếm nhíu mày hỏi. “ Hắn ấy à, từng cứu mạng ta một lần! Ngoài ra thì không thân thiết!” Lâm Tiểu Thất lại tung lên một hạt đậu, vừa ăn vừa trả lời. “ Muội thật sự không biết hắn là ai sao? “ Dịch Kiếm nhìn nàng không phản ứng gì, xem ra đơn thuần chỉ là quen biết sơ sơ. “ Không biết! “ Lâm Tiểu Thất dửng dưng đáp, nàng cũng có chút thắc mắc, hắn sao lại xuất hiện ở Liễu Vương phủ? Chắc hẳn cũng là một người có quyền thế gì đấy, nhưng mà bất quá hắn cũng đang nợ tiền nàng, xem ra phải tìm hiểu một chút, phòng khi hắn bùng! “ Huynh biết sao? “ Nàng hỏi. Dịch Kiếm khẽ gật đầu, miệng thốt ra mấy chữ cứng nhắc “ Huyết Vương gia của Bắc quốc!” Ai đó nghe xong, suýt chút nữa nuốt chửng mấy hạt đậu trong miệng, kinh ngạc nhìn Dịch Kiếm. “ Huynh nói sao? Là… hắn? “ Lâm Tiểu Thất lắp bắp hỏi lại. Dịch Kiếm gật đầu, đang định giới thiệu cho nàng biết, bỗng thấy nàng lắc đầu lia lịa, miệng lẩm bẩm. “ Hỏng rồi, hỏng rồi! Dịch Kiếm, mau đi thu dọn đồ đạc, chúng ta đi! “ “ Tại sao phải đi? Có chuyện gì ư?” Dịch Kiếm nhăn mày khó hiểu, đây là sự tình gì? Những chuyện khác nàng có thể quên, nhưng liên quan đến tiền bạc thì nàng rất rõ ràng nha. Đám dạ minh châu kia không phải hắn cho nàng, mà là nàng nghênh ngang cướp đi. “ Hắn nhất định là đến đòi nợ mới đúng. Ách, sao lúc đó ta lại không nhận ra hắn chứ? “ Nàng còn nhớ, Quân Thiên Mặc còn dám nói nàng là Vương phi của hắn, hôm nay còn nói muốn nàng gả cho hắn. Nhất định là muốn từ từ chỉnh chết nàng. Sau gáy Dịch Kiếm lặng lẽ chảy một loạt mã vạch. Nữ nhân này, sao nàng động ai không động, lại cứ đi động phải mấy nhân vật nguy hiểm như thế? Đúng lúc này Lăng Cảnh từ hậu viện đi vào, vừa vặn nghe hết câu nói của Lâm Tiểu Thất, không nghĩ ngợi liền rút kiếm trong tay ra, hùng hổ nói. “ Tỷ tỷ, kẻ nào dám bắt nạt tỷ, đệ đi đòi công đạo cho tỷ“ “ Ấy ấy, không cần, không cần!” Lâm Tiểu Thất thầm đổ mồ hôi, so với việc gây sự với người đó, nàng thà trốn đi còn hơn. Một Huyền Sở Vũ đã đủ lắm rồi, giờ còn thêm một Huyết Vương nữa, nàng đúng là gặp đại nạn mà. “ Dịch Kiếm, thu dọn đồ đạc. Sáng sớm ngày mai lập tức đến Liễu vương phủ “ Xem ra, chỉ còn cách trông cậy vào tấm bình phong kia thôi, dù nàng biết hắn cũng có thể chẳng tốt đẹp gì, nhưng hắn và nàng có giao ước, nhất định tốt hơn đám người kia đi. “ Liễu Vương Phủ? “ Dịch Kiếm và Lăng Cảnh đồng thanh hỏi lại, vẻ mặt đầy khó hiểu. Nàng thế nào lại quàng cả tay vào Liễu Vương của Nam triều rồi? Lâm Tiểu Thất đem sự tình kể ngắn gọn cho hai người nghe, nàng cũng không phải đi trộm cướp, có gì mà phải giấu diếm. Dịch Kiếm và Lăng Cảnh nghe xong đã hiểu, xem ra nàng là nghĩ cho bọn hắn. Với hiểu biết của Dịch Kiếm, Liễu Vương kia ngoài dung mạo phi phàm, còn lại đều là một nam tử yên tĩnh, không phân tranh, không tai tiếng. Ngược lại, hắn chính là lo cho vị Liễu vương bạch ngọc kia, các chủ nhà hắn rất có tiềm năng gây hoạ đấy! “ Vậy, việc trong các thì sao? “ Dịch Kiếm hỏi. “ Việc này ta tự có sắp xếp! “ Lâm Tiểu Thất gật đầu, xem ra nàng phải trở về Đào Hoa sơn một chuyến rồi! ………………… Trong thư phòng, Hắc Ưng đem tin tức hôm qua nghe được toàn bộ bẩm báo với Vệ Ngọc. Đến đoạn nào đó, hắn cảm thấy cổ họng thật khô rát, mở miệng rất khó khăn. Ngắc ngứ mãi cũng hết câu, hắn ngẩng đầu len lén nhìn sắc mặt Vương gia nhà mình. Nam tử mặc bạch y ngồi trên trướng an tĩnh nhắm mắt, sườn mặt tinh tế hơi nghiêng, chỉ thấy khoé môi hắn hơi run, nhưng rất nhanh lại biến mất. Hắn phái người theo dõi hành tung của nàng, không ngờ lại chỉ đem về đống lời lẽ biến thái như thế. Hắn là nghĩ nhiều rồi chăng? “ Chuẩn bị tiến cung, phân phó người ở trong phủ tiếp đãi họ!” Vệ Ngọc đôi mắt chợt mở, khoé miệng nhẹ nhàng nhếch lên. …. Trước cửa Liễu vương phủ, Lâm Tiểu Thất cùng đám Dịch Kiếm bước ra từ trong xe ngựa. Đám gia đinh đã đợi sẵn ở cửa, xem ra đã được phân phó trước, rất thuần thục vận chuyển hành lý cho các nàng. Lại nói, các nàng mới đến nơi này vỏn vẹn hai tháng, hành lý cũng chẳng có gì nhiều. Một người đàn ông trung niên đầu đội mũ vải từ trong phủ bước ra, chắp tay cung kính nhìn nàng, nói: “ Cô nương, Vương gia hôm nay tiến cung, phân phó lão nô tiếp đãi các vị, mời! “ Lâm Tiểu Thất hôm nay không còn giả nam trang, nàng một thân hồng y xinh đẹp tuyệt diễm bước xuống xe ngựa khiến đám gia đinh đều len lén ngước nhìn, thầm cảm thán trong lòng. Nàng khẽ gật đầu, cùng mọi người theo chân quản gia đi vào trong phủ. Từ quản gia dẫn nàng tới hậu viện, sắp xếp phòng ở cho mỗi người. Liễu Vương phủ này thật rộng lớn, phòng ốc đều khá rộng rãi thoáng đãng. Riêng Lâm Tiểu Thất có vẻ như được đặc ân hơn, phòng của nàng ở cách biệt với các gian phòng cách, xung quanh có sân vườn xanh mướt, cây cỏ hoa lá nom cũng rất đẹp mắt. “ Các vị, Vương phủ cũng có những nơi không thể đến. Một là Liễu hồ ở phía Tây, còn có tốt nhất là mọi người không nên đi lại lung tung trong phủ. Lão nô đi phân phó người chuẩn bị bữa trưa. Cáo từ!” Quản gia dặn dò mọi người một chút, đang định cáo lui thì bị Lâm Tiểu Thất theo sát phía sau, ông khó hiểu bèn hỏi: “ Cô nương, có chuyện gì sao? “ Lâm Tiểu Thất cười cười, đáp: “ A, cũng không có gì, ta chỉ là muốn đi xem thiện phòng của vương phủ một chút thôi! “ Chuyện này… Quản gia nhất thời ngơ ngác, nàng vừa mới tới, xem gì không xem, lại muốn đi xem bếp núc nhà người ta? Ngoại trừ quản gia, ba người còn lại đều không có tỏ vẻ ngạc nhiên gì, bọn họ sớm biết sẽ như vậy mà. Các chủ nhà bọn họ, thật ra là mắc chứng sạch sẽ. Không, là sạch sẽ tới mức biến thái. Có lần Lăng Cảnh dùng kiếm trong tay chém dưa hấu thành mấy phần, đang vui vẻ ăn thì chợt thấy người nào đó ngồi bên cạnh hắn liên tục nôn oẹ, bộ mặt vặn vẹo cực kỳ doạ người. Cậu ta cứ nghĩ nàng bị bệnh, nhưng cuối cùng nàng chỉ hỏi cậu ta một câu: Đệ có bao giờ rửa sạch kiếm không? Rửa sạch kiếm? Lăng Cảnh ngây ngô lắc đầu, thành thật trả lời: Ta dùng khăn lau! Lâm Tiểu Thất lại tiếp tục nôn. Dùng khăn lau? Hôm đó nàng chứng kiến cậu ta dùng thanh kiếm này chém đứt cánh tay của gã nam tử kia, chỉ dùng khăn lau là có thể lau sạch sao? Mãi cho tới khi nghe Tiểu Y nói, Lăng Cảnh cuối cùng mới biết nguyên nhân vì sao nàng lại có phản ứng như thế. Nàng tuy chuyện khác có thể xuề xoà qua loa, nhưng chỉ có hai chuyện rất tỉ mỉ, khắt khe. Thứ nhất, là tiền. Thứ hai, chính là sạch sẽ! Hiện tại nàng đòi đi xem thiện phòng nhà người ta, nhất định là muốn kiểm duyệt độ sạch sẽ! Quản gia tuy thắc mắc đầy đầu, nhưng vẫn đồng ý dẫn đường cho Lâm Tiểu Thất. Ba người còn lại quyết định không để tâm tới nàng nữa, liền trở về phòng sắp xếp lại tư trang. Quản nàng, quản đến chết cũng không xong! … Lâm Tiểu Thất theo sau quản gia, vừa đi vừa ngó nghiêng nhìn khung cảnh xung quanh hậu viện. Không khí nơi đây trong lành thoáng mát, lại thoang thoảng trong gió hương hoa mẫu đơn, xem ra cái tên Liễu Vương này cũng là người biết hưởng thụ đấy. Xa xa chỗ hai người có một loạt tiếng bước chân lộn xộn, ước chừng khoảng, bảy,tám người đang đi tới. Lâm Tiểu Thất theo hướng âm thanh phát ra, đưa mắt nhìn. Chỉ thấy, phía trước có một nhóm nữ tử xiêm y lụa là, yểu điệu thướt tha xinh đẹp đang hướng về phía bên này mà đi tới. Quản gia cũng đã phát hiện thấy, nhìn đám nữ tử xinh đẹp kia thầm lắc đầu. Đúng là tránh không được! “ Từ quản gia, vương phủ ta hôm nay có khách sao? “ Một nữ tử mặc xiêm y màu vàng tiến lại gần, giọng nói uyển chuyển vang lên, ánh mắt trước sau đều nhìn chằm chằm vào Lâm Tiểu Thất. “ A, các vị phu nhân, đây là khách của Vương gia, Lâm tiểu thư “ Quản gia hơi cúi đầu, đám nữ tử này xinh đẹp như hoa, bất quá cũng chỉ là những bình hoa bày trong phủ cho gia nô ngắm nhìn, Vương gia nhà họ ngay cả liếc mắt cũng chẳng buồn nhìn. Nhưng các nàng đều là tiểu thư của những thế gia có chút tiếng tăm cho nên Vương gia mới nể mặt để các nàng có chút mặt mũi trong phủ. Thấy Lâm Tiểu Thất nghe quản gia gọi các nàng là phu nhân xong vẻ mặt vẫn dửng dưng, Nữ tử mặc áo vàng nhướng mày nhìn nàng, nói “ Lâm tiểu thư, Thấy ta còn không có cúi đầu bái kiến! Xem ra có chút không để Vương gia vào mắt thì phải?” Nàng ta vừa dứt lời, một nữ tử áo tím phía sau bước lên, khinh bỉ nói “ Không biết ngươi là khuê nữ của gia môn nào, có phải không được dạy lễ nghi? “ Quản gia thấy sự tình có vẻ quen thuộc, trước đây các nàng từng đối xử với Vân tiểu thư như vậy, cuối cùng liền bị Vương gia giận giữ phạt cấm túc một tháng, còn phải quỳ gối xin lỗi Vân tiểu thư. Cũng may Vân tiểu thư kia tốt bụng, xin Vương gia tha cho các nàng, nếu không e là phải quỳ đến hỏng đầu gối luôn cũng nên. Nhưng hiện tại các nàng lại rảnh rỗi gây sự với Lâm tiểu thư này, ắt hẳn đã có toan tính từ trước. Các nàng biết Vương gia đặt Vân Nhu Ngọc ở trong lòng, cho nên nhất định không để mắt tới vị Lâm tiểu thư này. Lâm Tiểu Thất nhìn mấy người trước mặt, thầm phỉ nhổ trong lòng. Mấy cái nữ nhân chết tiệt này, không quen không biết lại muốn đến kiếm chuyện với nàng sao? Muốn nàng khấu đầu bái kiến? Bái cái tên Vương gia nhà các ngươi bà đây còn không thèm nữa là! Chợt vành tai nàng run lên một cái, phát hiện một loạt tiếng bước chân từ xa, một tia tinh quái xuất hiện trong ánh mắt. “ Mấy vị phu nhân này, phẩm cấp của các người trong phủ như thế nào a?” Nàng nâng khoé môi, giọng điệu mơ hồ có chút châm biếm hỏi. Nàng sớm nghe nói, Vệ Ngọc còn chưa có lập Vương Phi hay Trắc Phi, đám nữ nhân này nhất định chỉ có thể là thị thiếp thân phận thấp bé, còn dám đòi môn khách bái kiến sao? Nằm mơ! Nữ tử áo vàng nghe nàng hỏi, khuôn mặt chợt biến sắc, đanh giọng quát lên: “ To gan, ngươi có quyền gì nói chuyện với chúng ta như vậy? A Hương, vả miệng nàng cho ta” A hoàn đứng sau lưng nàng ta gật đầu, nói “ Vâng”, sau đó liền tiến lại gần Lâm Tiểu Thất, hai tay mạnh mẽ đẩy nàng một cái. Lâm Tiểu Thất nhất thời đứng không vững, cả người ngã xuống nền đất, nàng không ngờ A Hương này thân thủ lại có nội lực! Từ quản gia đổ mồ hôi hột, Tưởng Nhược Tuyết này sở dĩ đàn áp được đám thị thiếp khác trong vương phủ là bởi vì bên cạnh nàng có A Hương, là một người có võ công, hơn nữa Tưởng gia lại có quyền thế lớn hơn, các nữ nhân khác quả thật không dám động tới nàng ta. “ Tưởng phu nhân, không thể làm vậy…” Quản gia vội vàng chặn trước mặt A Hương, rối rít can ngăn, nhưng lại bị Tưởng Nhược Tuyết trợn mắt hung dữ nhìn lại. “ Từ quản gia, ông cũng nên biết thân biết phận của mình! “ Lâm Tiểu Thất lúc này mới đứng lên, đưa tay phủi bụi trên người. Nàng mới đến, nếu như động thủ với thị thiếp của gia chủ, e là không được hay cho lắm. Hơn nữa võ công của A Hương này cũng không thể xem thường, Chỉ có thể rời khỏi chỗ này là tốt nhất, với khinh công của nàng, nhất định thừa sức làm chuyện này. Nhịn một chuyện, bớt một chuyện. Con mẹ nó, hôm nay bà đây nhịn! Nàng không biết, nàng có thể nhịn được, nhưng Lăng Cảnh huynh đệ của nàng thì không có nhịn được. Chỉ thấy một bao kiếm màu đen xé gió bay về phía chiếc tay đang giơ lên của A Hương. A Hương phản ứng nhanh lẹ nghiêng người tránh khỏi bao kiếm, một thiếu niên đã xuất hiện trước mặt họ. Ánh mắt đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói. “ Kẻ nào dám động tới nàng, kiếm của ta không biết nói chuyện!” “ Ngông cuồng. Ngươi là ai? Dám ở trong Vương phủ hống hách như vậy?” Tưởng Nhược Tuyết nhìn ánh mắt của Lăng Cảnh có chút run rẩy, xong giọng điệu vẫn kiêu căng ngạo mạn ỷ mình là gia chủ. “ Ông nội ngươi! Sao nào? “ Lăng Cảnh hất mặt, cười khuẩy. “ Ngươi…” Tưởng Nhược Tuyết giận đến đỏ bừng khuôn mặt xinh đẹp, chưa có kẻ nào dám hỗn xược với nàng ta như thế, “ A Hương, đánh chết bọn họ cho ta!” A Hương khuôn mặt lạnh lùng, vận lên một tầng nội lực, xông đến trước mặt Lăng Cảnh cùng Lâm Tiểu Thất. Lăng Cảnh cũng kinh ngạc, một tiểu nha đầu lại có công lực tốt như vậy? Lâm Tiểu Thất biết tình thế không ổn, nhưng bước chân chậm lại một nhịp liền bị luồng trưởng phong kia khiến cho cả người văng về phía sau, nhưng nàng không có ngã xuống đất, mà cơ thể liền rơi vào một lồng ngực lạnh như băng. Nàng hơi quay đầu, chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của Vệ Ngọc gần trong gang tấc, nàng mơ hồ cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của hắn, hai cánh tay của hắn đỡ lấy nàng từ phía sau, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt nàng. Lâm Tiểu Thất có chút giật mình, vội vàng tránh ra khỏi hắn, quay mặt lo lắng nhìn Lăng Cảnh và A Hương đang giao đấu. Vệ Ngọc cũng thu tay lại, không nói gì. Hắc Ưng ở bên cạnh hắn liền quát lên một tiếng. “ Dừng lại! “ Nghe tiếng quát, cả đám người đồng loạt ngưng hành động, cùng hướng mắt nhìn về phía này, nhất thời có chút biến sắc. Là bọn họ chăm chú xem quá, không có để ý đến Vương Gia đã trở về từ lúc nào. “ Thần thiếp thỉnh an Vương gia! “ Đám Tưởng Nhược Tuyết vội vàng cúi đầu nói. “ Các ngươi đang làm gì? “ Vệ Ngọc thanh âm băng lãnh vang lên. Cả đám người không rét mà run, nín chặt miệng không dám hé răng nửa lời. “ Tỷ tỷ, không sao chứ? “ Lăng Cảnh chẳng thèm để ý, thu lại kiếm vội tiến lên đỡ lấy Lâm Tiểu Thất, lo lắng hỏi han. “ Không sao! “ nàng có chút yếu ớt đáp, vịn tay vào cánh tay Lăng Cảnh như đứng không vững. Nói xong liền hướng mắt về phía Vệ Ngọc nói: ” Liễu Vương, chuyện trong nhà ngài tự giải quyết, ta cáo lui trước! “ Nàng cùng Lăng Cảnh xoay người, dứt khoát rời đi, chỉ là khoé môi len lén nhếch lên một nụ cười giảo hoạt. Vệ Ngọc nhíu mày nhìn theo bóng hai người, sau cùng khẽ mở miệng. “ Tất cả đến Hắc Lãnh phòng “ Cả đám người chợt như sấm sét đánh ngang tai. Thân thể Tưởng Nhược Tuyết và Chu Tiểu Nhan mềm nhũn ngã quỵ trên đất. Lại là vì nữ nhân khác mà Vương gia muốn đày họ đến nơi kia, không phải nữ nhân kia thích đối đầu vô lễ với Vương gia sao, các nàng hôm qua nghe được chuyện này, liền muốn tìm Lâm Tiểu Thất dạy dỗ một chút, hơn nữa Vương gia cũng đâu có thích nữ nhân này, không phải luôn là Vân Nhu Ngọc sao? Tại sao hôm nay lại vì nàng ta mà sử dụng cực hình cao nhất đối với các nàng chứ? “ Vương gia, thần thiếp biết sai rồi! Vương gia, là Tưởng tỷ tỷ, đúng rồi, là do tỷ ấy tự gây chuyện với Lâm tiểu thư, thần thiếp không có làm “ Chu Tiểu Nhan xiêm y tím quét trên đất, vội vàng dập đầu rối rít xin tha. Nàng ta chỉ nói một câu, không thể cứ như vậy mà bị Tưởng Nhược Tuyết làm cho vạ lây được. “ Tiện nhân! Uổng công lâu nay ta đối xử tốt với ngươi “ Tưởng Nhược Tuyết ánh mắt cay nghiệt trừng Chu Tiểu Nhan, sau đó lại cúi đầu nức nở nói. “ Vương gia, thần thiếp chỉ muốn nhắc nhở nàng ta chút lễ nghi, không ngờ lại bị nàng ta lăng mạ, cho nên mới nhất thời tức giận. Xin Vương gia xá tội! “ Phi! Lâm Tiểu Thất núp ở góc tường gần đó thầm thổ nước bọt. Lễ nghi? Còn không phải muốn thị uy với nàng sao? Lăng Cảnh tái mặt nhìn người nào đó đang cong người nghe trộm, nàng mới ban nãy còn đi không nổi, đứng không vững, sao nháy mắt đã trở nên vô lại như thế này rồi? Nhưng cậu ta chợt nhớ ra Tiểu Y tỷ tỷ từng nói một điều, đó là, Lâm Tiểu Thất trước nay chưa từng để mình chịu thiệt. Vậy, ban nãy là nàng giả bộ sao? Không thể nào, một trưởng kia là đánh chính diện vào người nàng kia mà? “ Tỷ tỷ, tỷ không sao thật chứ? “ Lăng Cảnh khẽ lôi kéo ống tay của Lâm Tiểu Thất. Mà nàng chỉ thu lại tay áo, phất tay đuổi Lăng Cảnh tránh ra. Nhưng sau đó lại khẽ kêu lên một tiếng, cả người lại vịn lên tường, mặt mày nhăn nhó nhìn Lăng Cảnh. “ Đau! Mau đỡ ta! “ Nàng không xem nữa, chỉ xem nhiêu đây đã đủ thoả mãn rồi. Xem ra, Hắc Lãnh phòng kia là một nơi rất ghê gớm mới có thể khiến đám nữ nhân kia sợ tới tái mặt như vậy. Phi, dám gây sự với nàng, đúng là muốn đi tìm chết mà. Bên này, mặc kệ đám Tưởng Nhược Tuyết khóc lóc van xin, Vệ Ngọc vẫn chẳng buồn đáp lời, lạnh lùng xoay người rời đi. Hắc Ưng nhìn đám nữ nhân trước mặt, lạnh giọng nói: “ Các vị phu nhân nên đến Hắc Lãnh phòng học lễ nghi đi. Người không biết thì không nên động “ Hôm nay lúc hắn cùng Vương gia trở về phủ, vừa đúng lúc thấy nha hoàn A Hương kia đẩy Lâm Tiểu Thất ngã xuống đất, sau đó còn đả thương nàng. Hắn trong lòng chợt cuống lên, nàng có khả năng trở thành kim bài miễn tử của Vương gia nhà hắn, ngộ nhỡ nàng có mệnh hệ gì, Vương Gia nhà hắn phải làm sao? Nhưng qua sự tình vừa rồi, hắn cũng đã chắc chắn mười phần. Nàng ngoại trừ khinh công hơn người ra, còn lại võ công đều không có! Có lẽ chỉ dựa vào thuật dùng ám khí và độc dược để phòng thân mà thôi. Nhưng là, lúc đó hắn là vốn muốn lao đến đỡ nàng, nhưng vương gia nhà hắn lại nhanh hơn một bước. Chuyện này nên giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ vương gia cũng vì yêu tính mạng của mình, nên mới phá giới? Hắn từng một lần nghe trộm Vân Tiểu Thư nói chuyện với Vương gia, nàng ấy nói nếu như Vương gia chân thành với nàng, thì người phải chứng minh bằng cách từ nay về sau khôhg được chạm vào bất cứ nữ nhân nào. Quả thật từ đó đến nay, người chưa từng chạm vào nữ nhân, ngay cả y phục cũng là do gia đinh giặt. Nhưng hôm nay, người lại ôm nữ nhân kia, còn vì nàng trừng trị đám phu nhân trong phủ. Rốt cuộc là vì sao? Thích nàng sao? Không thể nào!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]