Edit: Quan Vũ
Dưới mái hiên, Long Dận một tay thì đặt trước bụng, tay còn lại thì khoanh ra sau lưng, khí chất tao nhã không nhiễm bụi trần, tay áo dài tung bay nhẹ nhoàng, áo bào bay không cần gió lộng; còn Quân Khởi La dựa vào song cửa sổ thượng sau lưng y, tóc dài phất phơ, cũng mặc bạch y như tiên.
Đèn lồng màu quýt treo bên trên đỉnh đầu bọn họ, @QuanVũ @le.quy.dontrải một quầng sáng mông lung lên hai người họ, đẹp như tranh cuộn dưới ngòi bút duy mỹ của hoạ sĩ.
Long Túc Vân có một loại kích thích muốn tiến lên xé nát nó đi: "Long Dận, ngươi dám đánh lén bản vương?"
Vốn dĩ hắn gào ra một câu này với tư thế Vương gia của hắn, nhưng do hắn bị Long Dận tập kích làm lồng ngực đau đớn khó chịu, dẫn đến hắn gào lên mà lại giống như con vịt bị bệnh sắp chết đang ngắc ngoải kêu thảm thiết, khó nghe vô cùng, cũng chẳng có một chút khí thế nào.
"Bản thế tử quanh minh chính đại đánh ngươi, sao có thể nói là đánh lén?" Long Dận buồn cười nói: "Hơn nữa, ngay cả một kích của cái tên ma ốm bản thế tử đây mà ngươi cũng không tránh khỏi, phải chăng cũng quá ngu xuẩn rồi hay không hả?"
"Ngươi..." Tuy Long Túc Vân cảm thấy mình không lợi hại bằng Long Dận, nhưng hắn nhất định sẽ không thừa nhận ngay cả tránh khỏi một kích của y mà cũng không thể: "Ngươi cũng chỉ là nhân dịp bản vương không chú ý mới thực hiện được mà thôi..."
Nào ngờ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nu-y-phi-khong-lay-vuong-gia-can-ba/2158684/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.