Chương trước
Chương sau
Edit: Quan Vũ.

Quân Khởi La đến ngay cổng của vương phủ, đúng lúc thấy ngay hai chiếc xe ngựa đang chạy về phía hoàng cung, chiếc đằng sau đúng là của Thẩm Uyển Tâm, khoe môi nàng không khỏi treo lên một nụ cười nhạt.

Vô Ngân cầm roi ngựa ngồi ở một chiếc xe có đính ký hiệu của Tấn Vương phủ, chỗ ngồi đánh xe trông hệt như những chiếc xe ngựa bình thường khác, đang đợi ở chỗ đối diện Phàn Dương Vương phủ khó có thể trông thấy, nhìn thấy mấy người Quân Khởi La, thì vội vàng vẫy tay với các nàng.

Quân Khởi La dẫn Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu, chậm rãi tiến về phía xe ngựa.

Long Dận thấy các nàng đi qua thông qua cửa hông, vội vàng vén mành che lên nhảy xuống xe ngựa, ánh mắt đặt trên người bạch y thiếu nữ tựa tiên giáng trần, đang không thể dời mắt khỏi. Mặc dù nàng đang mang khăn che mặt, nhưng vẫn không thể nào che đi sự tao nhã dập dềnh bẩm sinh, khuấy động cõi lòng y mạnh mẽ, va chạm vào nhau điên cuồng liên hồi.

Quân Khởi La đến gần mới phát hiện bề ngoài của chiếc xe ngựa trông có vẻ tầm thường này lại làm bằng gỗ trầm hương, không khỏi sót ruột sót gan một trận, thầm nghĩ hẳn là cái này đúng là sự khiêm tốn xa hoa đi? Long Dận người này đúng là biết hưởng thụ! Nhưng đang định chỉ trích y một chút, thì đã thấy y mỉm cười nhìn chằm chằm vào mình đang ngó trộm.

Ánh mắt của Long Dận thật sự quá mãnh liệt, lại là một đại soái ca, cho dù Quân Khởi La cảm thấy bản thân mình da mặt dày, cũng không chịu nổi một đại soái ca nhìn chằm chằm nha, nhìn chung quanh, thì thấy rất nhiều người qua đường nhìn bọn họ cả rồi, bèn quát khẽ với Long Dận: “Chàng nhìn đủ chưa?”

Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu thấy dáng vẻ dđ[(lqqđ#n Long Dận nhìn tiểu thư nhà mình y hệt như bản thân các nàng đã đoán, không khỏi che miệng, điệu bộ hai vai rung rung không phải là do nín cười thì còn đâu vào đây nữa?

“Không đủ.” Long Dận lấy lại tinh thần trả lời nàng.

“Ha ha ha.” Cuối cùng Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu không thể nhịn được nữa, bật cười thật to.

Long Dận lơ đễnh, Quân Khởi La liếc mắt nhìn y một cái, thầm nghĩ mấy nha hoàn này có vẻ còn mặt dày hơn nàng đấy chứ! “Trước mặt dân chúng, không thể quên mất thân phận Tấn Vương thế tử của chàng!”

Giọng Long Dận than thở như muỗi kêu: “Ta nhìn tức phụ của mình, có gì mà mất thân phận?”

“Cái gì?” Quân Khởi La nghe không rõ, hỏi.

“Ta nói……” Hai mắt Long Dận sáng trưng nhìn chằm chằm vào Quân Khởi La, hỏi, phóng đại âm thanh hơn mấy phần: “Có phải lén lút thì có thể nhìn nàng chằm chằm vào nàng không?”

Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu chạy thục mạng sang một bên, nếu không lo có những ảnh hưởng không hay, thì chắc chắn giờ khắc này các nàng sẽ ôm bụng nằm sấp dưới đất cười lăn cười bò rồi.

Vô Ngân không nói gì mà nhìn trời, tên đăng tồ tử này có phải là Tấn Vương thế tử cao cao tại thương của đám người bọn họ không thế?

“……” Quân Khởi La thật chẳng biết nói gì.

“Thì giờ đã không còn sớm, chúng ta lên ngựa rồi nói tiếp.” Long Dận thấy Quân Khởi La muốn chạy mất dép, vội vàng đỡ nàng lên ngựa với vẻ lấy lòng, rồi tự mình cũng đi lên theo.

Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu thức thời không vào trong xe ngựa, mà lại ngồi hai bên đằng sau Vô Ngân, xa ngựa chạy đi thật vững vàng.

……

Thùng xe ngựa rất rộng rãi, vừa bước vào thì một cỗ hương thơm trầm hương trong không khí đã xông vào mũi; sàn xe ngựa được trải tấm thảm lụa hoa thanh nhã, ở giữa có một chiếc bàn thấp, trên mặt bàn có một cái mâm đựng trái cây và điểm tâm; một cái nhuyễn tháp kê gần ở bên trái, một chậu nước đá được đặt dưới giường, vô cùng mát mẻ; còn mé bên phải là giá sách, mặt trên trưng bày những bộ sách, đa số là binh thư, nhớ đến Long Dận là một người cực kỳ giỏi về bày mưu tính kế; ở trên cao nhất là một cái hòm, bên trên được phủ kín một lớp da hồ ly trắng tinh và một bộ ghế nệm màu trà.

Quân Khởi La rút một quyển tạp ký trên giá sách, sau đó ngồi xuống giường đệm, Long Dận không hề nghĩ ngợi, ngồi ngay cạnh nàng.

Quân Khởi La liếc nhìn y rồi không nói gì, mở tạp ký ra bắt đầu xem. Chỉ là mùi hương hoa sen xanh thoang thoảng của Long Dận cứ như có như không, cứ xông vào chóp mũi của nàng, khiến nàng hoàn toàn không tài nào ổn định tinh thần để đọc sách.

Mà chủ nhân của mùi hương thì nghiêng mình tựa vào cái gối dựa trên nhuyễn tháp làm nó lõm xuống, tay chống đầu nhìn Quân Khởi La, không hề chớp mắt. Thấy ánh mắt của nàng dừng mãi ở một chỗ, cũng không nói ra, mỉm cười nói: “Chiều hôm qua, phụ vương của nàng đã tới Mặc Liên Hiên tìm ta.”

“Sao?” Quân Khởi La cao giọng thêm mấy dB (nguyên văn nhe),quay sang hỏi Long Dận: “Hai người có làm sao không?”

Long Dận cố ý nói với tốc độ chậm rì rì: “Hai ta đánh một trận……”

“Chàng muốn chọc tức chết ta à?” Quân Khởi La không bình tĩnh, kéo tay Long Dận qua bắt mạch.

Long Dận thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng, trong lòng vui mừng, vội vàng hỏi: “Hai ta chỉ so chiêu thức, không dùng nội lực.”

“Chàng đó, tại sao lại không nói chung một thể́ luôn?” Quân Khởi La thấy mạch tượng của y bình thường, hơi thở vững vàng, tức giận hất tay y ra.

“Là nàng ngắt lời ta đấy chứ.” Long Dận uất ức: “Hơn nữa, đó là phụ vương của nàng, là nhạc phụ đại nhân tương lai của ta, ông ấy muốn tìm ra đánh nhau, ta có thể thờ ơ sao?”

“Ấy.” Quân Khởi La lại đưa mắt nhìn vào sách, quyết định không thèm quan tâm y nữa.

“Mà, ông ấy còn nói……” Long Dận cố ý trêu nàng, nói một nửa rồi lại không nói.

Mặc dù ánh mắt Quân Khởi La thì nhìn chăm chú vào sách, nhưng mà lỗ tai vẫn nghe y nói, ai biết một lúc lâu rồi mà y vẫn không nói, không khỏi vứt quyển sách lên bàn, tức giận hỏi: “Ông ấy nói cái gì nữa?”

Long Dận lén nở nụ cười đắc ý, nhưng sắc mặt lại như chẳng có gì: “Ông ầy nói nếu như ta không thỏa lòng ông ấy, thì sẽ không cho ta cưới nàng, nhưng mà cuối cùng ta cũng được xem như miễn cưỡng thông qua yêu cầu của ông ấy……”

Quân Khởi La âm thầm thở một hơi, thấy y lại không nói gì, cả giận nói: “Chàng là cóc sao? Cứ phải chọi một phen nhảy một phen!”

Long Dận bị nàng mắng cũng không giận, mà trái lại vẫn mang dáng điệu hứng khởi: “Ông ấy còn nói, cho dù là cưới nàng, chỉ cần đối xử với nàng không tốt, thì ông ấy sẽ dẫn nàng đi.”

Quân Khởi La ấm lòng, thầm nghĩ đây mới là biểu hiện của một người phụ thân nên có đấy chứ!

Long Dận thấy đôi mắt của Quân Khởi La hơi dịu dàng, than thở nói: “Ông ấy là một người cha tốt.”

“Ừ.” Quân Khởi La gật đầu.

“Nhưng mà ta sẽ không cho ông ấy cái cơ hội đó đâu!”

“Ừ.” Quân Khởi La lại gật đầu.

“Sau này, chúng ta đã thành hôn, năm nào cũng đến Tây Việt bầu bạn với ông ấy nửa năm đi.”

“Ừ.” Quân Khởi La lại gật đầu đột nhiên giật mình, y nói cái gì thế, không khỏi tức giận một trận. Thầm nghĩ rằng bản thân mình thông minh một đời, mà lại bị y cho vào tròng hoàn toàn!

Oán hận trừng mắt nhìn Long Dận, liếc, rồi nàng lại nhắm mắt lại, bắt đầu chợp mắt luôn.

Long Dận không trêu nàng nữa, ngồi dậy dựa lưng vào vách xe, đưa đầu nàng tựa vào bả vai của mình, dịu dàng nói: “Nàng ngủ đi, đến chỗ thì ta gọi nàng.”

Quân Khởi La đang định ngồi dậy, ngẫm lại thì ngủ tiếp. Bọn họ ai cũng đã trao đổi thiếp canh định ngày thành hôn, chủ yếu nhất là trong lòng nàng đã nhận định y là nam nhân của đời nàng rồi, mà dường như trong lòng y cũng có nàng, vậy thì cần gì phải già mồm cãi láo?

Cũng không biết là thật sự mệt mỏi, hay là hương sen xanh thoang thoảng kia quá thơm ngát, mà nàng lại thật sự ngủ thiếp đi.

Tới lúc nàng tỉnh lại, thì đã nằm trên đùi của Long Dận mất tiêu, trên người thì được đắp một cái chăn bạc.

“Giờ nào rồi?” Quân Khởi La ngồi dậy hỏi.

“Sắp tới giờ Dậu rồi.” Long Dận lơ đễnh trả lời.

“À, yến hội sắp bắt đầu rồi, sau chàng lại không gọi ta?” Quân Khởi La oán trách nói.

Từ Phàn Dương Vương phủ đến hoàng cung, ngồi xe ngựa thì thời gian tốn ít nhất cũng phải hai khắc đồng hồ, bọn họ xuất phát vào giờ Thân, bây giờ đã sắp tới giờ Dậu, thời gian nàng ngủ hơn ba canh giờ.

Long Dận sửa lại những sợi tóc đã rối lên do nàng ngủ, lạnh nhạt nói: “Không có gì, đi sớm thì cũng chỉ là tham gia những hoạt động ngắm hoa nhàm chán này, bây giờ chúng ta đi thẳng đến sảnh của yến hội, thời gian canh vừa đúng.”

“Í, được rồi.” Quân Khởi La thản nhiên nói. Nàng rất tin tưởng lời nói của Long Dận, thế thì được rồi.

……

Long Dận phủi phủi quần áo trên người không còn nếp nhăn, đi xuống xe ngựa trước, sau đó lại đỡ Quân Khởi La xuống xe.

Lúc này, có cung nhân tiến lên, #Guānyǔ dẫn bọn họ vào cung.

Thời tiết tháng 8 vẫn hơi gắt nắng như trước, Vô Ngân dẫn Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu ở bên cạnh đến chỗ mát tránh ánh nắng trước, thấy chủ tử đi tới thì lập tức theo bọn họ vào cung.

Do thời gian bắt đầu cung yến không nhiều lắm, nên trên đường, ngoại trừ thị vệ hoàng cung ra, thì đã không còn quan nhân và gia quyến tới nữa rồi. Dù sau thì ở Đông Lăng chẳng có mấy ai dám tiến cung vào thì giờ trễ nải như thế giống Long Dận cả!

Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu nhìn hai người vai kề vai ở đằng trước, nam thì dáng người cao lớn, nữ thì duyên dáng yêu kiều, ai cũng mặc một bộ áo bào màu trắng, chỉ nhìn bóng dáng thôi là đã thấy xứng đôi vô cùng. Rồi nhớ đến Tấn Vương thế tử đối xử với tiểu thư nhà mình vô cùng thật lòng, các nàng cũng thấy vui thay cho tiểu thư từ tận đáy lòng.

“Oa.”

Nhạc Tiêu cẩn thận phát hiện ra, Tấn Vương thế tử thế mà cũng mặc một bộ xiêm y dệt bằng Băng Tằm Tơ ngàn năm.

Quân Khởi La thả chậm bước chân, quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”

“Ta đang cảm thấy hoàng cung của Đông Lăng và hoàng cung của Nam Cương chênh lệch quá lớn rồi.” Thấy Long Dận cũng quay đầu lại, Nhạc Tiêu đang nói thì cũng vội vàng chuyển thành truyền âm, nói: “Tiểu thư, hình như thế tử cũng mặc áo bào làm bằng Băng Tằm Tơ ngàn năm.”

Thường thường Băng Tằm Tơ ngàn năm luôn được các quý tộc trong kinh thành yêu thích giống như gấm Vân Nam, nhưng mà giá trị của nó thì lại chênh lệch vạn dặm. Vải dệt thành gấm Vân Nam cũng thuộc hàng thượng đẳng, khoác lên người thì không có nếp nhăn, thế nhưng lại nhăn giống như hồ nước sóng gợn lăn tăn (có lẽ là nói về phản quang hoặc khúc xạ của vải với ánh sáng); còn chất vải được dệt bằng Băng Tằm tơ ngàn năm, ngoại trừ nhìn đẹp mắt hơn gấm Vân Nam, thì dưới nắng hay dưới ánh đèn, còn có thể trông thấy những vầng sáng bảy màu uốn lượn, nàng cũng chỉ so sánh với xiêm y trên người tiểu thư mới có thể phát hiện ra nhanh như thế.

“Các quốc gia có một số nước thì có phong thổ nhân tình, khu vực văn hóa khác nhau, tập tục sinh hoạt cũng sẽ không giống nhau, mà ngay cả trang phục trang sức cũng có sự khác biệt rất lớn mà.” Quân Khởi La làm bộ rồi trả lời Nhạc Tiêu, xoay người lại thì cũng âm thầm đánh giá Long Dận.

Lúc nàng lên xe ngựa không hề nhìn kỹ, mà sau khi lên xe ngựa không lâu thì nàng cũng ngủ thiếp đi. Lúc này mới nhìn, quả nhiên nàng nhận ra áo bào trên người Long Dận và mình không khác nhau chút nào?!

Rồi lại nhìn kỹ, thế mà kiểu dáng cũng giống hệt nhau, chẳng qua thiết kế của áo bào nàng có đường viền màu đỏ, còn của y lại là đường viền màu đen.

Không những thế, trên cái mũ buộc tóc trên đầu y, cũng được khảm một viên Đông Châu cùng kích cỡ với viên trên trán nàng.

Chẳng trách sau khi Vô Ngân mang xiêm y đến thì nhấn mạnh là hôm nay nhất định phải mặc bộ xiêm y này, té ra là còn cái nguyên nhân này cơ đấy!

Cái này cũng thật táo bạo, lại còn biết mặc trang phục tình nhân nữa!

Một nhận thức này khiến Quân Khởi La cảm thấy rất buồn cười, mà trong lòng cũng cảm thấy ngọt như ăn mật vậy, khóe miệng dưới chiếc khăn che mặt cũng kéo lên thành một đường cong.

Đây mới là cảm giác yêu thương đấy chứ! Kiếp trước gặp phải tên tra nam kia thế mà lại còn không biết lãng mạn bằng một người cổ nhân, thật đúng là dọa người!

“A La biết rất nhiều.” Long Dận ngước mặt lên cười tươi sâu sắc.

Giờ đây trong lòng y cao hứng lạ thường, A La len lén quan sát y nha, đừng tưởng rằng y không phát hiện.

Đây là thưởng thức được không? Quân Khởi La lườm y: “Từ khi ta được chín tuổi đã bắt đầu bôn ba trong các quốc gia, nếu như chẳng biết những thứ này, thì chả phải là lăn lộn trắng rồi.” Rồi chế nhạo, nói: “Chàng lớn thế này rồi mà còn cười tươi ra mặt, đang định khoe răng trắng hay định trêu hoa ghẹo nguyệt thế?”

Long Dận hơi sững sờ, bỗng chốc cười còn to hơn: “Hồ điệp có đẹp đến mấy, làm sao mà bằng một cọng lông của A La được? Thế gian này, ngoại trừ A La có thể vào mắt của ta, thì những hồ điệp khác có đưa tới cửa ta cũng không thèm liếc một cái.”

Trong lòng Quân Khởi La thật ngọt ngào, nhưng ngoài miệng lại nói: “Chàng không thấy rằng không phải là hồ điệp không bay đến trước mặt chàng cho chàng xem.”

Long Dận lơ đễnh: “Hồ điệp bay tới, A La giúp ta xua đuổi bọn chúng đi chẳng phải được rồi sao?”

Quân Khởi La cười nói: “Được nha, đến lúc đó chàng đừng có oán hận ta phá hoại tâm tình của chàng là được rồi.”

“Tất nhiên không rồi.” Long Dận nói xong, thì kéo tay Quân Khởi La qua nắm lại, nhìn nàng, nói bằng khẩu hình miệng: “Mong được trái tim người, bạc đầu chẳng xa nhau.”

Vốn dĩ Quân Khởi La định tránh khỏi bàn tay của y, nhưng lúc nhìn thấy khẩu hình miệng của y rồi, thì động tác tay lại chậm lại, mặc cho y nắm.

Mong được trái tim người, bạc đầu chẳng xa nhau……

Những lời này như một cục đá được ném vào trong cái hồ vốn chẳng hề yên tĩnh lắm, gợn thành một làn sóng xuân.

Vô Ngân và Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu cùng nhau ở phía sau, nghe thấy những lời hồ điệp mật phong (lời quấn quýt của đôi tình nhân (ong bướm) đóa) của hai người, nén cười đến cùng cực, đột nhiên thấy hai người nắm tay nhau, sau khi ngạc nhiên thoáng qua thì cũng trở nên bình thường.

Thấy Quân Khởi La không nói gì, Long Dận nghiêng đầu nhìn nàng, nhớ đến ban nãy nàng nói từ khi chín tuổi đã bắt đầu bôn ba khắp các quốc gia, thì lại liên tưởng đến chuyện nàng từng nói dưới y thuật của nàng chưa từng có người chết, còn hôm qua Vô Ảnh nói Phù Tô công tử đang ở Đông Lăng……

Phút chốc trong đầu y hiểu ra, vờ như chẳng lưu tâm, y nói: “Nghe nói Phù Tô công tử cũng là một người không chịu ngồi yên, thích dạo chơi qua những đất nước náo nhiệt, thuận tiện chữa bệnh cho người ta.”

Quân Khởi La nghe thế thì sững người, dừng lại một lúc, mỉm cười hỏi: “Phải không?”

Không thể ngờ rằng thê tử của mình mà lại còn có chuyện gạt mình nha!

Động tác thật nhỏ kia của Quân Khởi La, làm sao có thể giấu giếm được cái nhìn chăm chú của Long Dận? Tất nhiên trong lòng y đã có đáp án, chỉ là ngoài dự liệu, nhưng vẫn trong tình lý.

Nhưng mà y cũng không có ý dò xét nàng, cũng sẽ không vì nàng thật sự là Phù Tô công tử đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ mà có lòng tham với nàng.

Nàng chính là nàng, Quân Khởi La, là nữ nhân duy nhất Long Dận y quan tâm trong cuộc đời này!

“Đúng vậy, Vô Thương bọn họ tìm nàng hai năm cũng không thấy, nàng nói xem có phải nàng đã chạy mất tiêu rồi không?” Vẻ mặt Long Dận lạnh nhạt, hỏi.

“Ha ha, ta cũng chỉ từng ngghe tên tuổi của Phù Tô công tử, thì làm sao mà biết hắn được chứ?” Quân Khởi La cười qua loa lấy lệ.

Nàng không phải là loại người dễ dàng bị tình yêu làm đầu óc mụ mị, dựa theo tình huống nào đó hiện tại mà nói, nàng là một người cực kỳ lý trí.

Mượn lời nói của cái tên bạn trai Ellen khốn kiếp kia ở kiếp trước đi.

Do hắn ta ra tay với nàng trước, có thể nói tình cảm của bọn họ thật sự vô cùng tốt, hơn nữa nàng cũng động lòng vì hắn ta, nhưng thời điểm hắn ta lặng lẽ cầm súng đặt ở ngực cô bóp cò, lưỡi dao mỏng cô đã cất giấu cũng không chút lưu tình cắt xẹt qua động mạch cổ của hắn ta.

Ellen trừng đôi mắt đào hoa xinh đẹp, ánh mắt không thể tin được khi bụm lấy cái cổ máu tươi chảy ồ ạt ngã xuống, ký ức ấy bây giờ hãy còn như mới vừa xảy ra.

Cho nên giờ đây, cho dù nàng có phần cảm động vì Long Dận, nhưng vẫn không hoàn toàn tín nhiệm như trước kia, nàng sẽ không lật hết tất cả những con bài chưa lật ra hết, để cho mọi người ai cũng biết cả.

Đúng lúc Long Dận định nói gì đó, tiểu thái giám dẫn đường ở đằng trước bước sang một bên nghiêng mình cung kính nói: “Tấn Vương thế tử, Quân tiểu thư, đã đến Đức Cần điện, yến hội hôm nay được cử hành ở trong đây.”

Tiếng sáo vọng ra thấp thoáng, Quân Khởi La vội vàng rút tay mình ra.

Trên tay Long Dận trống không, cảm giác trái tim cũng trống rỗng như thế, bàn tay nhỏ xíu mềm mại kia còn không lớn bằng một nắm tay, y rất muốn nắm tay nàng, trọn đời trọn kiếp không buông ra.

Chỉ là y hiểu rõ bây giờ đang ở hoàng cung, coi như y không quan tâm đi chăng nữa, thì cũng nên suy nghĩ cho A La. Nhưng mà chỉ còn một tháng lẻ ba ngày nữa thôi, thì y đã có thể thỏa ý quang minh chính đại nắm tay nàng ra phố rồi!

“Vô Ngân, ngươi đưa Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đến thiên điện, chỗ đó có ma ma chuyên chuẩn bị chỗ ở cho nha đầu.” Long Dận dặn dò xong, thì nói với Quân Khởi La: “A La, chúng ta vào thôi.”

“Ừ.”

……

Hai người sóng vai tiến lên, đến cửa đại điện Đức Cần, thì có cung nhân lớn tiếng hô lên: “Tấn Vương thế tử đến, Phàn Dương Vương phủ Quân tiểu thư đến——”

Đại điện vốn đang ồn ào náo nhiệt trở nên yên tĩnh lại ngay lập tức, chỉ còn lại tiếng đàn sáo vẫn như cũ.

Ánh mắt mọi người nhất tề chuyển hướng sang một đôi bích nhân đang bước vào đại điện.

Nam tử thì dáng người cao to, hiên ngang rắn rỏi, khí chất như tiên, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt ra, thì gần như không tìm ra bất cứ khuyết điểm nào trên người y.

Nữ tử thì duyên dáng thướt tha, trên đầu không có một đống vàng bạc châu báu như những thiên kim khác, lại khiến cho người ta cảm thấy xuất trần thoát tục; một đôi mắt trắng đen rõ ràng cực kỳ giống như những vì sao chớp nháy rực trên bầu trời; mặc dù nàng đeo khăn che mặt, những vẫn khó nén đi sự cao quý xuất hiện từ trong nội tâm; cho dù từng nghe nói dung mạo của nàng tầm thường, nhưng vẫn khiến người ta có ham muốn vén khăn che mặt lạ thường, ngắm nghé dung nhan dưới khăn che mặt……

Áo bào màu trắng của bọn họ có kiểu dáng giống hệt nhau, sánh vai tiến tới, đúng là xứng đôi vô cùng!

Hai người lời qua tiếng lại, đều thu hết vào trong đôi mắt Long Túc Vân, càng lúc cảm thấy vô cùng chói mắt.

Cái này mới chỉ qua thời gian vài ngày, làm sao tình cảm của bọn họ trở nên tốt như thế rồi hả?

Hơn nữa hắn ta còn phát hiện ra cách ăn vận hôm nay của Quân Khởi La khác hẳn ngày thường, chiếc khăn che mặt vẫn không thể che khuất đi ánh sáng rực rỡ của nàng, mà trái lại còn làm nổi bật đôi con ngươi như làn thu thủy kia đã sáng lại càng thêm chói lóa hơn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chảy ra nước vậy. Cái nhìn liếc xéo Long Dận ban nãy của nàng, nó lại càng phong tình vô hạn!

Lúc này Long Túc Dương mới phát hiện ra nữ nhân của mình lại ngây người ra nhìn nam nhân khác, thấy Long Dận không thèm để ý tới nàng, tức tối trong lòng hắn mới tiêu giảm đôi phần. Chẳng qua là bàn tay dưới bàn lại nhéo một cái thật mạnh lên hông của La Hân Nhi.

“Ưm……”

La Hân Nhi bị đau, đang định kích động hét lên, nhưng nhận ra trường hợp không tốt, vội vàng cắn môi nén những tiếng còn lại.

Quân Khởi La quét mắt nhìn qua, chỉ cảm thấy muốn cười một trận. Thì ra chẳng cần mình ra tay, thì đã có người trừng trị giùm nàng rồi!

……

Trên ngự giai, cuối cùng thì tham luận của Long Triệt kết thúc, ngay sau đó, cung nhân nối đuôi nhau vào, bưng các loại món ngon vật lạ lên.

Nhân lúc thức ăn được mang lên không có chuyện gì, hoàng hậu Trần Tang mỉm cười nhìn Long Dận, hiền từ nói: “Ba năm rồi bản cung chưa từng thấy A Dận tham dự cung yến, ngươi khỏe chứ?”

Long Dận đứng dậy, hơi khom người nói: “Hồi nương nương, Dận luôn rất khỏe mạnh.”

Nhưng khi nói xong câu này, thì y lại che miệng bắt đầu ho khan, càng lúc sắc mặt càng tái đi, tựa như xác minh thông tin y không ở lại nhân thế được lâu nữa.

Mọi người thấy bộ dàng này của y thì mỗi người một suy nghĩ, có hứng khởi, có tiếc hận, có vui sướng khi người gặp họa, đương nhiên cúng có người nén lòng lo lắng.

Sâu trong đôi mắt Long Triệt là ánh sáng rực rỡ chuyển biến, lão ta nói với vẻ lo lắng: “A Dận ngồi xuống nói chuyện đi.”

“Tạ hoàng thượng.” Long Dận cũng không khách sáo, sau khi tạ ơn thì ngồi xuống ngay.

Đôi mắt ngập nước như mù mịt của Quân Khởi La nhìn Long Dận, dường như vì lo lắng cho y họ khan đến nỗi mắt đỏ đọc, vội vàng bưng nước cho y, len lén bắt mạch cho y ở dưới bàn, xác định không sao mới yên tâm.

Độc của Long Dận, nàng cũng đã tiếp tục giải rồi. Tuy nhiên khi độc phát tác thì gần như có thể lấy mạng của y, nhưng mà bình thường thì chỉ cần nội lực, ngoại trừ thân thể yếu ớt một chút, sắc mặt hơi tái nhợt ra, thì cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Nàng không biết tại sao y lại giả làm cái điệu bộ như người còn đang sống như thế, nhưng mà làm thê tử chưa qua cửa của y, nàng cũng không thể vạch mặt y phải không?

“Ra là bản cung không tốt rồi.” Hoàng hậu Trần Tang nói với vẻ hơi tự trách, rồi quay sang hỏi Quân Khởi La: “Vị này chính là tôn nữ của Quân lão Vương gia nhỉ?”

Quân Khởi La đứng dậy nói: “Hồi nương nương, thần nữ đúng là Quân Khởi La.”

“Quân Khởi La, ngươi mang cái khăn che mặt giả vờ thần bí à? Hay là không dám nhìn người ta? Có biết thất lễ trước mặt hoàng thất cũng là rất bất kính.” Cỗ giọng nói này không phải ai khác, mà chính là Văn Phi: “Long Dận, do thân thể không khỏe, được hoàng thượng cho phép không phải hành lễ, nhưng mà ngươi Quân Khởi La thấy hoàng thượng, thái hậu và hoàng hậu nương nương cũng không quỳ xuống, là ai cho ngươi cái lá gan đó hả?”

Nghe thấy Quân Khởi La bị Văn Phi răn dạy, trong lòng Long Tiêu Tiêu và Thẩm Uyển Tâm người nào cũng thấy vô cùng thích ý.

Còn những người khác thì có người vui mừng, có người lo lắng, có người lại thờ ơ.

Người vui mừng thì nóng lòng muốn Quân Khởi La bị trừng phạt, tốt nhất là bị đánh một trận đòn nhừ tử, chẳng hạn như Long Túc Vân, chẳng hạn như cả nhà Thẩm Uyển Tâm, chẳng hạn như những người có những ý nghĩ không an phận đối với Long Dận dđl?q?đ, còn có cả nhà lão trắc phi của Tấn Vương phủ; người lo lắng thì ai cũng thoát mồ hôi thay cho nàng, như là Võ Lăng Hầu lão Hầu phu nhân và Đoạn Thiên Nhã, hay là những người có quan hệ tốt với Tấn Vương phủ, còn cả công tử phủ thái phó – Văn Thù từng có một thời gian ngắn ngủi được tiếp xúc với Quân Khởi La; người thờ ơ thì tất nhiên là những người không quen biết với Quân Khởi La.

Mọi người chỉ cho rằng Văn Phi canh cánh trong lòng chuyện Quân Khởi La viết hưu thư cho Long Túc Vân, thực ra thì cũng chẳng biết là thế nào. Vì cảm thấy vô cùng bất bình cho nhi tử là một đằng, trong lòng nàng còn muốn ra oai phủ đầu tên Long Dận hơn thế nhiều.

Lần trước nàng bị Long Dận cho ngậm bồ hòn làm ngọt, lỗ liên tiếp mười bốn ám vệ, cũng không thể làm gì hắn, nàng không tài nào nuốt trôi cục tức này được! Hôm nay bắt được lỗi của Quân Khởi La, làm sao nàng có thể bỏ qua?

Nàng muốn mượn chuyện chèn ép Quân Khởi La, khiến Long Dận biết được, ở trước mặt vương quyền thì hắn chẳng là cái gì sất!

Long Dận cầm chiếc khăn che miệng lại, nhàn nhạt ngước nhìn Văn Phi, ánh mắt thanh thanh đạm đạm, thế mà lại khiến nàng ta cảm thấy khí lạnh tràn vào tới tận đáy lòng, những lời nói ác độc hơn cũng bị đè ép xuống cổ họng.

……

Quân Khởi La lia mắt nhìn chung quanh, thu hết những ánh mắt đã nhìn mình, muôn hình vạn trạng của mọi người, vào trong đôi mắt, trong lòng cười lạnh không ngớt.

A Dận không xuất hiện trước mặt người đời ba năm rồi, ngoại trừ Võ Lăng Hầu phủ và Thuận Nghĩa Vương phủ trung lập và vài vị võ tướng ra, trong điện này, người quan tâm A Dận cũng thật sự không nhiều lắm! Nàng không tin, Tấn Vương phủ là danh môn vọng tộc trăm năm, mà mạng lưới quan hệ với người khác lại ít ỏi như thế!

Có lẽ là bọn họ cho rằng nhân vật truyền kỳ của Tấn Vương phủ – Long Dực Thiên chết đi, mạng của Long Dận cũng không còn bao lâu nữa, không thể đứng ở đỉnh cao của quý tộc Đông Lăng nữa, bèn chọn cành tốt khác để đậu ư?!

Thì ra quan hệ giữa người với người trong thế gian này, đúng là mỏng manh vô cùng, không thể chịu nổi một đả kích như thế!

Chẳng lẽ bọn họ đã quên cuộc sống an nhàn sung sướng hôm nay là ai mang đến cho à?

Thôi, cái loại hoa cúc gió thổi chiều nào nghiêng chiều nấy này, đụng chuyện là sẽ đâm sau lưng người ta một đao, người như thế vẫn nên ngăn chặn ở ngoài hết thì tốt hơn!

Quân Khởi La tâm tư nhạy cảm, nhưng trong lòng lại nghĩ ngợi trăm ngàn lần, nhìn thấu hết mọi chuyện và mọi người. Cảm giác Long Dận định đứng lên, thì vội vàng truyền âm nói: “A Dận, chàng yên đó đi, ta sẽ tự xử lý.”

Lúc Quân Khởi La đang định đứng lên, hoàng hậu Trần Tang nheo mắt nhìn nàng, rồi quay sang nói với Văn Phi: “Chúng ta ai cũng biết Quân Khởi La lớn lên bên ngoài, về kinh cũng được một thời gian ngắn rồi, hẳn là Phàn Dương Vương không kịp mời người dạy trong cung đến dạy lễ nghi cho nàng nữa, Văn Phi, ngươi hãy buông tha cho nàng đi. Hôn sự của nàng và Vân Nhi không thành, cũng chỉ có thể nói là không có duyên phận với Vân Nhi, ngươi cũng không nên chấp nhất với nàng vì chuyện này. Nàng là một cô nương gia, cũng không dễ dàng mà.”

Đừng thấy lời này nghe có vẻ hòa hòa khí khí, ý nói ra ở đây là chỉ trích Thẩm Cẩm Thành không quan tâm đến nữ nhi Quân Khởi La này, Long Túc Vân không để ý đến danh dự của nàng mà lại đi từ hôn với nàng, còn một cái nữa là hàng động này của Văn Phi là đang trả thù Quân Khởi La.

Sắc mặt Văn Phi tái mét, không phải sợ, mà là tức!

Nàng chẳng thể ngờ Trần Tang lại đi nói giúp Quân Khởi La? Nàng mắng hoàng hậu này một phát trong lòng.

Quân Khởi La cũng sẽ không ngu ngốc cho rằng hoàng hậu thật sự đang giúp nàng, nàng ta, nếu không phải mượn mình để chèn ép phe cánh của Văn Phi thì chính là muốn mượn chuyện này để lấy lòng A Dận mà thôi! Nhưng mà như thế cũng tốt, nàng lại đỡ phải quỳ nha.

Thẩm Cẩm Thành cúi đầu, ánh mắt hèn mọn chung quanh khiến lão ta không ngẩng đầu lên được, lão ta cảm nhận sâu sắc rằng cái bộ mặt già của mình hôm nay mất hết rồi.

Đừng nói tìm ma ma dạy dỗ lễ nghi cho Quân Khởi La, lão ta không giết chết bọn họ là không tệ rồi! Hơn nữa, trong phủ đã không chuẩn bị xiêm y cho nàng ta, lại càng không nói đến chuyện cung yến hôm nay cho nàng ta, lão ta hoàn toàn không ngờ tới nàng sẽ đến đấy!

Cũng tại cái tên Long Dận quỷ đoản mệnh kia lắm chuyện nhiều lần! Chẳng những nhiều lần cứu nàng ta, chuẩn bị xiêm y giá trị vạn lượng hoàng kim cho nàng ta, lại còn dẫn nàng ta vào cung.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cẩm Thành quả thực hận chết Long Dận, còn hận hơn cả Quân Khởi La vẫn hận lão ta.

Thẩm Uyển Tâm thấy phụ thân mình bị ánh mắt người khác nhìn ngó đến mức không ngẩng đầu lên được, định đứng dậy diện giải một phen cho phụ thân, thì bị Thiệu thị trừng bằng đôi mắt già nua, đành ngoan ngoãn ngồi không dám lộn xộn nữa.

“Được rồi.” Lão thái hậu nãy giờ không nói gì cả cũng không xem nổi nữa, nói với hoàng hậu: “Tháng sau là Quân tiểu thư đã gả cho A Dận, ngươi về rồi tìm hai ma ma dạy dỗ, dạy nàng những quy củ mà tức phụ của hoàng gia thì nên có là được rồi.”

“Tức phụ xin nghe.” Hoàng hậu Trần Tang nhìn Quân Khởi La thật hiền từ, nói như rất thân quen: “A La, bản cung vẫn chưa từng gặp ngươi đấy, qua đây để bản cung xem coi tức phụ của A Dận chung ta có dáng điệu như thế nào.”

“Chỉ bằng nàng ta, cái nữ nhân xấu xí như thế thì có cái gì đẹp?” Giọng điệu bất hòa của Long Tiêu Tiêu vọng đến: “Đừng có mà làm bẩn mắt người khác!”

Mặc dù rất khẽ, nhưng mà vị trí tiếp giáp ngự giai đều nghe rõ cả.

Đôi mắt Long Dận hơi nheo lại, nhìn Long Tiêu Tiêu ở đối diện.

Long Tiêu Tiêu rùng mình, quay đầu nhìn qua chỗ khác, không dám nhìn Long Dận. Cũng chẳng biết tại sao, từ nhỏ, ngay cả phụ hoàng cũng không sợ, chỉ sợ mỗi mình đường thúc này.

“Ấy, tại sao trên mặt Tiêu Tiêu cũng mang một cái khăn che mặt thế kia?” Hoàng hậu làm như mới chú ý tới, hỏi với giọng điệu ngạc nhiên.

Trong lòng Văn Phi biết rõ hoàng hậu cố ý vạch trần khuyết điểm của bản thân, sắc mặt vô cùng mất tự nhiên, thầm mắng nàng một phát.

Quân Khởi La nhìn qua, quả nhiên trông thấy gương mặt của Long Tiêu Tiêu cũng mang một chiếc khăn che mặt màu hồng nhạt, bỗng chốc cảm thấy tâm trạng không vui.

Nàng ta nha, nữ nhân chết tiệt Văn Phi kia, nữ nhi của mình cũng không khăn che mặt sao? Người khác đeo khăn che mặt thì nói ngay là rất bất kính, nữ nhi của nàng ta mang khăn che mặt thì chả xì một quả rắm nào!

“Ta sai người bỏ một chút nguyên liệu vào son phấn nàng ta thường dùng.” Long Dận truyền âm vào tai như nước chảy mây trôi.

Quân Khởi La ngạc nhiên, một là cảm thấy y đường đường là Tấn Vương thế tử, thế mà lại so đo với tiểu cô nương; thứ hai là kinh ngạc y lại cài thế lực của mình trong cung.

“Ai bảo hôm trước nàng ta muốn đánh vào mặt nàng?” Long Dận lại ngạo kiều truyền âm.

Ha, nam nhân này……

Quân Khởi La thật sự dở khóc dở cười, thì ra y lại vì lí do này.

Long Tiêu Tiêu hung hăng trừng mắt Quân Khởi La một cái, rồi không thể không đứng lên dưới cái nhìn của mọi người, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Hồi mẫu hậu, mấy hôm trước nhi thần ăn phải đồ hư, trên mặt nổi mụn.”

“Ra là thế à.” Hoàng hầu nhìn Quân Khởi La, cho rằng trên gương mặt nàng cũng có mọc cái gì đó, thế nên mới mang theo cái khăn che mặt để che.

Quân Khởi La hiểu ánh mắt của hoàng hậu, vội vàng mở miệng ra nói trước: “Nương nương, trên mặt thần nữ rất sạch sẽ.”

Sáng sớm này nàng đã hạ quyết tâm để lộ gương mặt thật của mình, lúc này đây không phải là một cơ hội sao?

Đôi mắt Quân Khởi La hơi cong lên, cho dù là ai cũng nhận ra khuôn mặt dưới khăn che mặt của nàng đang cười: “Nhan sắc thần nữ xấu xí, mong rằng không làm bẩn mắt hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu và các vị nương nương là được rồi.”

Nói xong thì quay mặt sang đám người hoàng hậu, kéo chiếc khăn che mặt xuống.

Thấy gương mặt của nàng, hoàng hậu, thái hậu và mấy vị phi tần nháo nhào lộ ra điệu bộ khiếp sợ.

Còn Văn Phi lại che miệng theo bản năng, nhưng mà từ ánh mắt của nàng vẫn có thể nhận ra nàng đang vô cùng sợ hãi.

Nàng biết ngay mà! Nàng biết ngay làm sao ả tiện nhân Quân Như Sơ kia lại có thể sinh ra nữ nhi có dung mạo tầm thường đến thế? Thì ra là Quân Khởi La lừa gạt mình, lừa gạt Vân Nhi!

Tốt, rất tốt, Quân Khởi La ngươi đúng là ngươi khá lắm!

Thật sự khiến người không thể tưởng tượng được chính là, Long Triệt đứng phắt dậy khỏi ghế ngồi, nhìn gương mặt Quân Khởi La với vẻ không thể tin nổi, vươn tay phải ra, vươn ngón tay ra, dường như llq"d""ôn" là muốn nắm được thứ gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.