Long Dận nheo mắt liếc xéo Vô Ngân, dáng vẻ bóp tay bóp chân như thể “Đấu với ta, ngươi còn non lắm”.
Thật ra Vô Ngân rất muốn thấy dáng vẻ biến sắc của thế tử nhà mình, nhưng nghĩ đến Thanh Ảnh đích thân thao luyện cho ba tháng, không chết cũng phải lột một lớp da, bất đắc dĩ bĩu môi, lúc này mới chịu nói lại hết những lời của Quân Khởi La đã nói, không thiếu một chữ.
Long Dận nghe xong, khẽ cười và nói: “Nàng đây là đang sót bạc cho ta đó sao! Nhưng mà cái nhà này sớm hay muộn thì cũng sẽ là nàng chủ quản mà, đến lúc đó trên dưới Tấn Vương phủ đều là của nàng, bao gồm cả các ngươi.”
Y cũng không hề quên dáng vẻ tham tiền của nàng khi lừa gạt Long Túc Vân.
“Thế tử gia, người cũng không nên sủng nữ nhân đến như vậy chứ! Tránh cho mai sau Quân tiểu thư ngồi lên đầu người nha.”
Long Dận nói như rất đúng đạo lý: “Cưới nữ nhân không để sủng, không lẽ lấy để phụ hả?”
Không xong rồi, thế tử trúng độc của Quân tiểu thư rồi!
Vô Ngân nhìn thế tử nhà mình, chợt, bắt đầu thấy lo lắng cho tương lai sau này của mình. Nếu như sau này không cẩn thận đắc tội với Quân tiểu thư, chẳng phải mình sẽ thảm lắm sao? Không được, nhất định phải nói cho các huynh đệ, trong khắp kinh thành này, đắc tội với ai thì cũng đừng đắc tội với Quân tiểu thư!
Long Dận cũng không biết tâm tư luống cuống bên trong Vô Ngân đã không còn ở đó, thấy hắn không nói gì, kêu: “Vô Ngân, nếu A La đã có thể giải độc của ta, vậy thì lập tức kêu Vô Thương bọn họ quay về đi, không cần tìm Phù Tô công tử nữa.”
“Vâng, bây giờ thuộc hạ đi gửi thư ngay.”
Vô Ngân đi ra ngoài, Long Dận nhìn lên bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, nói lẩm bẩm: “Bầu trời kinh thành sẽ thay đổi.”
……#Guānyǔ
Giờ Mùi, Quân Khởi La bảo Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đến Hiểu Nguyệt Kính Hồ trước, còn mình thì đến bến đò ở Kính Nguyệt hồ như đã định, xa xa đã trông thấy nam nhân tự xưng là cha mình hồi tối hôm qua, không khỏi dừng bước chân.
Áo lụa màu xanh thẫm vừa người phác họa dáng người cao to của y, mặt nghiêng trông lại giống như một tên tiểu tử hai mươi tuổi.
Hai tay của y vòng ra sau lưng nhìn về phương xa, ánh Mặt Trời gay gắt chiếu rọi, nó hòa với non sông tươi đẹp, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Có lẽ nam nhân cảm nhận được ánh mắt đánh giá, từ từ xoay người lại, nhìn Quân Khởi La, nở một nụ cười ôn hòa ấm áp, sau đó nhảy vài cái đến trước mặt nàng: “A La, con đến rồi.”
“Vâng.” Quân Khởi La gật gật đầu rồi nói: “Lát nữa vào trong một biệt viện, hay là người bước theo ta đi.”
Ngắm nhìn ở khoảng cách gần, nàng phát hiện trông y còn anh tuấn hơn tối hôm qua, chỉ là đáy mắt của y chứa đựng sầu bi nồng đậm không thể tiêu tan, chắc hẳn là trong tim cảm thấy vô cùng tự trách vì cái chết của nữ tử yêu dấu, phải không?
“Được.”
Chỉ thoáng chốc, hai người đã đến Hiểu Nguyệt Kính Hồ, nam nhân đi theo nhịp bước của Quân Khởi La vào bên trong
Ngô Đồng Uyển, Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu dẫn theo Cận Thư chờ ở đại sảnh, Diệp Hoan và Cô Đồng cũng canh giữ ở một bên.
Nhìn thấy Quân Khởi La, Cận Thư vội vàng mỉm cười ôn hòa nhìn nàng, tới khi thấy nam tử ở đằng sau nàng, ban đầu Cận Thư có dáng vẻ không thể tin, sau đó thì rời khỏi chỗ ngồi, quỳ gối xuống đất, kích động đến há hốc mồm.
Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu vội vàng đỡ Cận Thư về chỗ ngồi để ngồi xuống.
Trong lòng Quân Khởi La đã có đáp án, nhưng vẫn hỏi: “Dì Cận Thư, người biết y sao?”
Cận Thư gật đầu như giã tỏi, nước mắt không thể kiềm chế được nữa đã chảy xuống.
Nam nhân tiến lên phía trước, nhìn Cận Thư thật kỹ, vẫn có thể nhớ mang máng bóng dáng năm đó, chỉ là thời gian thấm thoát, tiểu nha đầu đã sắp thành lão phụ nhân.
“Ngươi là nha đầu thân cận của Như Sơ? Ta nghĩ rằng các ngươi……” Nam nhân l"q"d không thể dằn sự kích động lại, trong mắt cũng nước mắt lưng tròng.
Nhìn Cận Thư, suy nghĩ giống như quay về mười bảy năm trước, trong rừng hoa đào ở hậu viện Thiên Diệp Tự.
Hôm ấy, ánh tịch dương ngả về Tây, nữ tử nhã nhặn thanh lịch đoan trang tao nhã mang nụ cười mong manh đứng dưới bóng cây, người ngọc đứng cao ráo, người còn yêu kiều hơn hoa. Đóa hoa rụng xuống theo cơn gió, vương lại trên người nàng, như Đào Hoa tiên tử xuống trần, lập tức hút ánh nhìn của y, tim của y. Cuộc đời của y, cũng giống như dừng lại ở buổi chiều tà tươi đẹp ấy……
Ngày đó bầu bạn bên cạnh Như Sơ, chính là Cận Thư và người nha đầu kia gọi là Mặc Thư.
Chương 79: Dực Vương Tây Việt.
Edit: Quan Vũ.
Quân Khởi La bảo nam nhân lấy thư ra, đưa cho Cận Thư: “Dì Cận Thư, người xem coi nét chữ trong hai phong thư này, có phải là nét chữ của mẫu thân không?”
Cận Thư nhận lấy lá thư, chỉ cần nhìn nét chữ trên phong thư và hình vẽ Phong Linh thảo bên góc bên trái dưới cùng thì đã gật đầu thật mạnh.
“Có phải là viết cho nam nhân này không?” Quân Khởi La hói tiếp.
Cận Thư lại gật đầu, xin Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu mang bút mực tới, viết nói: <<Người chính là Dực Vương Tây Việt - Phượng Thiên Khuyết!>>
Quân Khởi La, đám người Diệp Hoan đều trợn trừng mắt.
Bọn họ thường xuyên qua lại trong các quốc gia, vậy nên đi qua Tây Việt cũng không dưới mười lần, dĩ nhiên không lạ lẫm với tên tuổi của Dực Vương Tây Việt.
Mười chín năm trước, lão hoàng đế Tây Việt hoăng thệ, người con thứ bảy giành lại, đại chiến ba ngày ba đêm, Thất hoàng tử Phượng Thiên Khuyết giết liền ba vị hoàng tử, liều chết trợ giúp thái tử đương thời của Tây Việt Phượng Thiên Trọng ngồi lên ngôi vua thành công, được phong làm Dực Vương, cha truyền con nối không thay đổi, vinh quanh vô hạn.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng nam nhân tao nhã trước mắt này lại chính là Dực Vương dũng mãnh vang danh!
Chỉ là nghe nói [Vũ]l?q"?đ?Phượng Thiên Khuyết cả đời không thành hôn, dưới gối, ngay cả một hài tử cũng không có. Vua Tây Việt nhiều lần tứ hôn cho y, nhưng toàn bị y khéo léo chối từ. Còn ghê gớm hơn, để tránh né hoàng thượng tứ hôn, một năm y cũng không ở lại ở Tây Việt trong thời gian quá dài.
Bấy giờ, Quân Khởi La đi Tây Việt nhiều lần, thậm chí đến cả hoàng cung Tây Việt, cũng chưa từng gặp được y.
Hôm qua, nàng cũng nhận ra được vài phần cao quý của vương giả trên người Phượng Thiên Khuyết, nhưng kiểu gì cũng không thể nào liên hệ y và Dực Vương Tây Việt lại.
<<Năm đó, ta nhẫn nhục sống tạm bợ qua ngày, chỉ để tìm được Dực Vương điện hạ báo thù cho tiểu thư.>>Người bên cạnh suy nghĩ rất nhiều, thì Cận Thư lại viết xuống một hàng chữ. Chắc là dùng răng giữ bút viết thành thạo, nên hôm nay, bà viết đã nhanh hơn trước rất nhiều.
Hay cho một nha đầu trung thành! Mọi người hoàn toàn nhìn Cận Thư bằng con mắt khác.
Được rồi, cho dù Phượng Thiên Khuyết và tên gọi “A Khuyết” trên bức thư là một, nhưng mà trong lòng của Quân Khởi La cũng còn có rất nhiều nghi vấn.
“Người đi theo ta.”
Quân Khởi La nói rồi đi ra ngoài, đến một ngôi đình giữa hồ, Phượng Thiên Khuyết cũng nối gót theo sau.
Sau khi dừng lại, Quân Khởi La xoay người nhìn Phượng Thiên Khuyết, một đôi mắt sáng như sao trời không hề chớp mắt nhìn sát vào đôi mắt của y: “Tại sao lúc đó người lại rời khỏi mẫu thân? Mẫu thân viết thư cho người, tại sao lại không trả lời? Người cũng biết một nữ nhân chưa thành hôn đã mang thai sẽ phải chịu rất nhiều áp lực không?”
Đối với sự chất vấn của nữ nhi mình, Phượng Thiên Khuyết hơi bất đắc dĩ, đồng thời nhớ đến chuyện ngày trước, trên gương mặt phủ đầy sầu não.
Phượng Thiên Khuyết không hề né tránh nhìn vào mắt của Quân Khởi La rồi nói: “A La, trước tiên, ta nhất định phải nói rõ ràng, nương của con không phải là nữ nhân dễ dãi.”
Mang thai trước khi thành thân, bị người đời khinh thường, y không hi vọng nữ nhi của mình hiểu lầm nữ nhân của mình là một nữ nhân không biết xấu hổ.
Quân Khởi La lặng thinh, yên lặng nghe đoạn tiếp theo của y.
“Mười bảy năm trước, hoàng đế Đông Lăng - Long Triệt vừa ý mẫu thân con, mượn danh nghĩa Văn Giai mời mẫu thân con vào cung, cố ý nạp nàng làm phi, thậm chí còn định hủy trong sạch của mẫu thân con trước.”
Quân Khởi La không ngờ tới lại còn có một vụ như vậy, nhớ tới ngày mình trở về kinh thành kia, cũng cảm thấy kì lạ về Long Triệt chạy tới Phàn Dương Vương phủ đấy chứ, hơn nữa ánh mắt của hắn nhìn giống như nhìn người khác qua mình vậy. Bây giờ ngẫm lại, thì hiểu rõ nguyện nhân rồi.
“Nương con không thích cuộc sống lục đục đấu đá với nhau trong chốn cung đình, /lq"đ/ càng thấy rõ Long Triệt là người trời sinh có tính cách vừa đa nghi lại vừa nham hiểm độc ác, trong lòng chẳng hề muốn vào cung, vậy nên bèn chối từ bảo cần thời gian suy nghĩ, mới có thể ra khỏi cung: “Biết mẫu thân của con là ở Thiên Diệp Tự, chiều tà hôm ấy, ánh ráng chiều như lụa là, mẫu thân con đứng dưới cây đào, giống như một tiên tử, xông vào đôi mắt của ta, trái tim của ta.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]