Chỉ nghe những tiếng loạt soạt, sau đó, một bóng đen bay vụt lên không trung, đứng thẳng trên nóc nhà.
Một bóng dáng khác lại không may mắn như vậy, kêu to oai oái lăn đùng ra khỏi bóng râm tăm tối, đi đến trước mặt Quân Khởi La, kéo vạt áo bị cắt đi, oán trách nói: “Quân Khởi La ₯‖ẽễὪ ĐD@`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ, bản công tử không ngừng đuổi theo, ba ngày không ngủ, vội vàng đuổi theo ngươi, để hôm nay tới chúc mừng ngươi, ngươi lại tiếp đón bản công tử như thế hả?”
Toàn thân hắn màu đỏ tươi, đầy lẳng lơ, không phải Diệp Hoan thì là ai?
【Xin hãy giữ nguyên tình trạng của bản edit! Xin cảm ơn!】
“Diệp đại công tử, Cô Đồng có thể tránh khỏi, thì sao ngươi lại không tránh được chứ?” Quân Khởi La không mảy may cảm thấy tự trách vì hắn, ngược lại còn quở trách, nói: “Ngày thường bảo ngươi luyện công nhiều lên, ngươi không luyện, trách ai được hả?”
“Giỏi kiếm tiền là được rồi, luyện công phu cho giỏi làm cái gì chứ?” Diệp Hoan nói xong, theo thói quen, cánh tay định khoác lên vai của Quân Khởi La, đột nhiên nhớ tới Tiểu Bạch, vội vàng rụt tay lại, ngạo mạn, nhõng nhẽo nói: “Hơn nữa, khinh công của bản công tử rất tốt, trừ ngươi ra, còn có ngộ nhỡ gặp phải một vài địch thủ mạnh, đánh không lại nhưng bảo toàn tính mạng thì vẫn có thể.”
“Ta thấy ngươi chính là đồ lười nhát thích gây chuyện!” Quân Khởi La tức giận liếc nhìn Diệp Hoan, rồi nhìn qua Cô Đồng, cười thân thiết: “Chuyện của Tây Việt giải quyết hết rồi chứ?”
“Ừ.” Cô Đồng gật gật đầu, trả lời nàng bằng gương mặt vô cùng vui vẻ, tháo bình rượu bằng gốm nung bên hông giơ giơ lên, ném cho Quân Khởi La: “A La, ngươi thích nhất là Ly Nhân Túy.”
“Chả là, đã lâu không uống rồi nhỉ.” Quân Khởi La mở nắp bình ra mạnh mẹ đổ đầy miệng, cười tươi đến nỗi mắt híp lên, chép chép, rít miệng nói: “Vẫn là rượu ủ của Độc Y Cốc chúng ta uống ngon! Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu, đóng cửa viện, các ngươi đi nghỉ ngơi ngay đi.”
Dứt lời, nhẹ nhàng nhảy vút lên thẳng trên nóc nhà, Diệp Hoan lên cũng theo sau nàng.
Ba người ngồi uống ở nóc nhà, mỗi người ôm một bình, mỗi người đều bắt đầu uống say.
Uống rượu được ba tuần trà, ba người lấy tay gối đầu nằm xuống nóc nhà, nhìn nửa vầng trăng trên bầu trời, tán dóc trên trời dưới đất, thời gian trở nên mơ hồ.
Ba người bọn họ vỗn dĩ không hề xuất hiện cùng lúc, nhưng vì vận mệnh trêu đùa nên ở cùng một nơi, không phải huynh muội, mà hơn cả huynh muội.
“A La.” Bỗng nhiên, ₯‖ẽễὪ ĐD@`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ Cô Đồng thu tầm mắt lại, nghiêng đầu nhìn Quân Khởi La: “Vì sao người không giết cả nhà Thẩm Cẩm Thành luôn cho xong chuyện? Với thực lực của Hồng Lâu và Ám Lâu chúng ta, cho dù bây giờ quậy kinh thành đến long trời lở đất cũng không thành vấn đề gì, cần gì phải vòng vo với bọn họ?”
Quân Khởi La nhìn ánh trăng trong trẻo nhưng vắng lặng rồi hỏi: “Các ngươi có biết tại sao mèo bắt chuột lại không ăn ngay, mà lại cứ đùa giỡn với nó một phen rồi mới ăn luôn không?”
“Vì sao?” Diệp Hoan hỏi.
“Bời vì từ từ đùa chết nó rất là vui nha!” Quân Khởi La mắt bén, hơi hơi nheo mắt lại, tia sáng nguy hiểm chói lọi hừng hực vô ngần trong đôi mắt.
Thứ súc sinh, ngay cả một hài tử bảy tuổi cũng không tha cho, cứ thế giết luôn, chẳng phải quá tiện nghi cho bọn họ à?
【Xin hãy giữ nguyên tình trạng của bản edit! Xin cảm ơn!】
Diệp Hoan và Cô Đồng nhìn nhau, khóe miệng không ngừng co rúm, nhớ tới thủ đoạn của Quân Khởi La, lại bắt đầu có chút đồng tình với cả nhà Thẩm Cẩm Thành trong thầm lặng.
Quân Khởi La không thèm quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ, nghiêng đầu nói với Cô Đồng: “Truyền lệnh xuống cho ta, lệnh Ám Lâu trong vòng ba ngày tra ra sản nghiệp của Thẩm Cẩm Thành ở kinh thành, trong nửa tháng tra ra tất cả những sản nghiệp của hắn trong toàn quốc.”
Gia nghiệp của Phàn Dương Vương phủ lớn như vậy, bị bọn họ cuỗm mất, vậy thì cứ phun ra gấp bội đi! Không chỉ như thế, nàng còn muốn làm cho bọn họ thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng.
“Ừ.” Cô Đồng khẽ đáp ứng.
Quân Khởi La quay sang nói với Diệp Hoan: “A Hoan, giao mọi thứ ở Nam Cương cho Lục Yêu xử lý, bây giờ ngươi chỉ phụ trách công việc trong kinh thành. Ta về viết kế hoạch cho ngươi, ₯‖ẽễὪ ĐD@`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ ta muốn trong thời gian ngắn nhất lật đổ tất cả chuyện làm ăn của Thẩm thị, cắt đứt đường tài chính của bọn họ!”
Cả nhà Thẩm thị dám có gan mời sát thủ cưỡng bức nàng, giết nàng, thì phải biết, phải hứng chịu lửa giận của nàng đi!
Chương 63: Sinh nhật của ngươi, sao có thể không có lễ vật?
Edit: Quan Vũ.
Diệp Hoan mặc niệm cho bộ tộc Thẩm thị ba giây. Nhớ tới một vấn đề khác, hỏi: “A La, ngươi thật sự muốn gả cho Tấn Vương thế tử kia sao?”
“Dù sao nữ nhân cũng phải lập gia đình.”
Khóe miệng của Quân Khởi La treo một nụ cười nhàn nhạt: “Hơn nữa, nói đến trước mắt, Long Dận là người người không tệ, ít nhất tốt hơn Long Túc Vân nhiều lắm. Thay vì lựa chọn lấy, không bằng là y đi.”
Kiếp trước, nàng không có nhà, chưa từng được hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, kiếp này có nhà, lại có thằng cha đê tiện lại muốn lấy mạng nàng……
Thế nên, trong tim nàng ₯‖ẽễὪ ĐD@`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ rất muốn có được một mái nhà thuộc về mình, để cho đời nàng, sau này sẽ không hề để lại hối tiếc.
Yêu cầu của nàng không cao, không cần tình nồng ý mật, cũng không cần nồng nhiệt, chỉ hy vọng hai người tâm đầu ý hợp là được rồi. Đợi tới khi trưởng thành, sẽ sinh ra hai ba tiểu hài tử, đời người coi như hoàn mĩ rồi.
【Xin hãy giữ nguyên tình trạng của bản edit! Xin cảm ơn!】
“A La, dù ngươi có làm quyết định gì đi chăng nữa, chúng ta đều ủng hộ ngươi.” Hai người trăm miệng một lời nói. Về chuyện bệnh của Long Dận, ở trong mắt A La, vốn cũng chẳng phải là chuyện gì!
Quân Khởi La nở nụ cười, cảm thấy lòng tràn ngập ấm áp.
Mấy người bàn luận về một vài chuyện của Hồng Lâu Ám Lâu xong, Diệp Hoan và Cô Đồng với rời khỏi.
Quân Khởi La duỗi lưng, đang chuẩn bị vào nhà ngủ, cảm giác lờ mờ cách đó không xa, trên một cây đại thụ, truyền đến một cỗ hơi thở quen thuộc. Trong lòng khẽ run lên, phi thân đến chỗ kia.
Long Dận thấy Quân Khởi La tiền về phía mình, vội vàng đi ra khỏi bóng tối, đứng trên một nhánh cây, gió nhẹ thoáng qua, nhánh cây lay động, tay áo phất phơ, nhìn từ xa giống như đứng trên không trung. Tới khi Quân Khởi La tới gần, khóe miệng y lập tức cong môi cười đầy mị hoặc chúng sinh.
Quân Khởi La hơi chao đảo, suýt nữa rơi xuống từ không trung.
Long Dận phi thân tiến lên, nắm eo nhỏ của nàng, xoay tròn vài cái, vững vàng rơi xuống đất.
Quân Khởi La liếc nhìn xem thường y, thầm nghĩ người này khi không lại cười câu hồn như vậy làm gì?
“Ha. ₯‖ẽễὪ ĐD@`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ” Đầu tiên, Long Dận bị vẻ mặt của nàng làm cho sửng sốt, sau đó bật cười thành tiếng.
Quân Khởi La cảm thấy hai má nóng lên, lách khỏi ngực y, tức giận nói: “Độc “Li hồn” vừa mới giải, trên vai lại có vết thương, ngươi không ở trong phủ tĩnh dưỡng cho tốt, lại chạy khắp nơi làm loàn làm cái gì?”
Nói rồi kéo tay trái của Long Dận lên, bắt mạch cho y.
Long Dận cũng không nói gì, chỉ mỉm cười lẳng lặng nhìn nàng.
Lông mày của Quân Khởi La vốn đang gắt gao nhíu lại, nhưng sau một lúc thì lại từ từ giãn ra: “Ừ, bình phục không tệ. Nếu không phải cơ địa của thân thể ngươi tốt, e là không thể chịu đựng được, và vượt qua những năm này.”
“Cám ơn nàng lại cứu ta lần nữa.” Long Dận nói rồi lấy một cây trâm ngọc toàn thân trắng muốt óng ánh ra khỏi ngực.
【Xin hãy giữ nguyên tình trạng của bản edit! Xin cảm ơn!】
Trâm ngọc được làm bằng dương chi bạch ngọc thượng hạng, thiết kế rất đơn giản, độc đáo, khắc ở ngay đầu trâm một cặp hồ điệp trông rất sống động, tay nghề điêu luyện, chạm khắc tinh xảo.
Long Dận đưa tới trước mặt Quân Khởi La và nói: “Tặng cho nàng.”
“Chàng đặc biệt đi một chuyến để tặng trâm ngọc này cho ta?” Quân Khởi La chỉ liếc mắt một cái, là biết ngay giá trị xa xỉ của trâm ngọc. Nàng vẫn chưa đưa tay nhận lấy, mà lại ngờ vực nhìn Long Dận.
“Ừ, tới vừa đúng lúc.” Long Dận gật gật đầu: “Vốn dĩ, sau khi ra khỏi cung về phủ sẽ đưa đến đây cho nàng, ai ngờ gặp phải tập kích.”
[Ta nghĩ nên thay đổi xưng hô của Quân Khởi La và Long Dận một chút. Hì!]
Lúc này Quân Khởi La ₯‖ẽễὪ ĐD@`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ mới hiểu được, y tranh thủ trước giờ Tý đưa quà sinh nhật cho mình. Trong lòng có một tia tình cảm khó hiểu lan tràn, miệng lại oán trách nói: “Chàng có thể để Vô Ngân thay chàng mang tới cho ta mà, cần gì phải mang theo vết thương đi một chuyến?”
“Tặng lễ vật cho thê tử tương lai, sao có thể để người ta làm giùm được?” Long Dận cúi xuống khẽ nói một câu.
Quân Khởi La không nghe rõ, hỏi: “Sao?”
“Ta nói là, sinh thần của nàng, sao có thể không có lễ vật đây?” Long Dận nói xong, trực tiếp cắm trâm ngọc lên trên đầu cho Quân Khởi La.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]