Phương Nhu Vũ cũng không biết mình bước ra khỏi Mặc Liên Hiên như thế nào, nàng chỉ biết rõ rằng cảm giác vui sướng đọng lại trên gương mặt giờ đây nó đã cứng đờ ra.
A Dận, ta vứt cả tôn nghiêm chỉ để được làm thê tử của chàng, dù chỉ được một ngày, sao chàng lại không lại không thể chứ? Chẳng lẽ ta còn không đủ xinh đẹp sao?
Nguyện vọng cả đời của ta, chẳng qua chỉ là gả cho chàng thôi mà!
Nước mắt chảy xuống như mưa, ướt quần áo, cũng ướt cả trái tim.
Vô Ngân thấy Phương Nhu Vũ khóc bỏ đi, trong lòng than thở, mình có lòng tốt lại làm hỏng chuyện, giờ thì xong rồi.
Quả nhiên---- ----
“Vô Ngân”
Giọng nói không mang chút cảm xúc nào của Long Dận vọng ra từ bên trong, Vô Ngân đi vào với vẻ mặt đau khổ.
“Ai cho ngươi để nàng ta vào?”
Vẻ mặt Vô Ngân nghiêm túc, quỳ một đầu gối xuống đất, nói: “Thuộc hạ biết rõ dù là cái cớ gì cũng là sai, thuộc hạ biết sai.”
“Tự đến chỗ của Thanh Y nhận mười côn đi.”
“Dạ, thế tử.” Vô Ngân cung kính bẩm, đứng dậy rồi đi ra ngoài.
“Khoan đã.” Long Dận nói rồi ném một cái bình sứ màu trắng cho Vô Ngân, Vô Ngân nhìn thuốc trị thương thương hạng trong tay, cảm động vô cùng.
“Ta không hy vọng thị vệ của ta vừa bị thương lại vừa bảo vệ ta.” Giọng điệu của Long Dận vẫn luôn dửng dưng, nhưng liếc mắt đến cặp lồng đựng thức ăn ở trên bàn thì hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nu-y-phi-khong-lay-vuong-gia-can-ba/2158529/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.