Chương trước
Chương sau
Không khí giữa ba người có thể nói là vô cùng căng thẳng, câu nói của Ánh Tuyết như giải phóng tâm trạng nặng nề của Hách La Duẫn Chiêu.
Hách La Duẫn Chiêu lạnh nhạt nói: “Hoàng tẩu, nương tử ta không được khỏe, người trở về đi.”
Nói xong, hắn liền sải bước đi đến phía Ánh Tuyết, hai tay ẵm nàng lên, còn Ánh Tuyết đưa tay vòng qua cổ hắn, hôn lên môi hắn một cái, nói nhỏ: “Đi thôi.”
Tất cả hành động của hai người đều lọt vào đôi mắt Thái tử phi, ánh mắt nàng ta như sụp đổ, đợi hai người rời đi thì ngã khụy xuống đất.
Nàng ta đã cất công canh thời gian Thất Vương gia trở về Vương phủ, còn mặc cung trang đỏ rực để giống hắn, vậy mà lại như người thừa, kết cục mất mặt nhìn hai người họ ân ái.
Bên trong đôi mắt kia không có lấy một giọt nước mắt, chỉ có đau thương.
Ngày đó, Thái tử phi cùng Thất Vương gia từng là thanh mai trúc mã, hai người họ từng trao tín vật cho nhau. Sau đó nàng ta nghe phụ thân nói, Hách La Duẫn Chiêu không sống qua hai mươi tuổi, muốn nàng thành thân với Thái tử. Nàng ta cũng đã quên, năm đó chính sự mê luyến quyền lực, nàng ta đã đẩy hắn ra xa, không tình nguyện gả cho một nam nhân chỉ sống đến hai mươi tuổi, sau đó trở thành góa phụ không nơi nương tựa.
Nhưng, Hách La Duẫn Chiêu lúc này đã hai mươi ba, còn rất mực sủng ái Vương phi mới cưới, hỏi sao nàng ta không tức giận cho được, vị trí kia, đáng lẽ là của nàng ta, hạnh phúc kia cũng là thuộc về nàng ta.
Thất Vương gia chưa từng đồng ý nạp Vương phi, dù cho cãi lệnh Văn đế, nhưng vừa nhìn thấy Trương Tuyết Linh, lại lập tức đồng ý, Thái tử phi vốn dĩ còn cho rằng, Tuyết Linh có chút giống nàng nên mới được hắn chọn, nàng ta còn cố tình nhúng tay để Thái tử dễ dàng cưỡng hiếp Tuyết Linh để phá vỡ hoàn toàn tình phu thê của hai người, nhưng giây phút nhìn hắn cùng Vương phi ân ân ái ái, nàng ta cảm thấy thật sự sụp đổ.
Thái tử phi ngồi dưới sàn gạch hồi lâu, sau đó lảo đảo đứng dậy, dáng vẻ nghiêm trang đi ra bên ngoài như không có chuyện gì.
Ở trong Thư phòng, Hách La Duẫn Chiêu ôm Ánh Tuyết đặt lên trên ghế, bản thân cũng ngồi bên cạnh nàng.
Hắn nói: “Thái tử phi...”
Chưa nói xong thì Ánh Tuyết đặt ngón trỏ ngăn lại giữa môi hắn.
“Chuyện quá khứ, thiếp không để tâm. Chỉ là nàng ta thật sự quá đáng.”
“Nàng không ghen?”
“Thiếp tin chàng.” Nói xong, Ánh Tuyết nháy mắt với hắn.
Từ “tin” này, dù là phu thê lâu năm, chưa chắc cũng đã tin tưởng nhau.
Hắn không quan tâm câu của nàng có mấy phần thật, mấy phần giả, nhưng hắn toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng, dù cho chỉ là một lời nói dối.
Đôi môi hai người lại tìm lấy nhau, lại quyện vào nhau.
“Ưm... phu quân.”
“Nương tử, phu quân yêu nàng.”
“Phu quân, thiếp... thương chàng.”
“Nương tử, sinh cho phu quân một đứa bé được chứ?”
Không khí vốn dĩ đang ấm cúng, Ánh Tuyết chợt đẩy nhẹ Hách La Duẫn Chiêu ra, quần áo hai người lúc này cũng đã xộc xệch.
Ánh Tuyết cúi thấp đầu: “Thiếp hôm nay không thể.”
Hách La Duẫn Chiêu dùng tay nâng chiếc cằm thon gọn của Ánh Tuyết lên, hắn nhìn vào đôi mắt của nàng một lúc lâu.
Duẫn Chiêu thở dài: “Nàng nói dối.”
Không phải hắn không biết, hôm qua nàng chưa tới kỳ kinh nguyệt, hắn còn biết sau đêm tân hôn, nàng còn uống thuốc ngừa thai. Hắn tự tin kỹ thuật của hắn có lẽ cũng không tệ, chẳng hiểu vì sao nàng lại xa lánh như thế, tâm trạng có chút thất vọng.
Hôm nay trên triều đường, phụ hoàng nói với văn võ bá quan, nếu sau nửa năm Vương phi không hoài thai, bắt buộc hắn phải nhanh chóng nạp thêm thiếp thất. Thêm cả chuyện của Thái tử phi, càng khiến cho tâm trạng hắn trở nên tệ hơn.
Hắn chỉnh lại y phục cho nàng, sau đó cũng chỉnh lại y phục của chính mình.
Đối diện đôi mắt phượng có chút đượm buồn kia, Ánh Tuyết không biết phải làm sao, không phải nàng không muốn gần gũi hắn, mà là nàng sợ, nàng vẫn còn bị ám ảnh chuyện cũ.
Ánh Tuyết nhỏ giọng nói: “Phu quân, chàng đợi đến khi nào thiếp sẵn sàng được không?”
Hách La Duẫn Chiêu xoay người đứng dậy, cũng không nhìn nàng: “Tùy nàng.”
Bóng lưng kia cô độc rời đi, Ánh Tuyết có chút đờ đẫn nhìn bóng lưng của hắn, cảm giác đau nhói ở ngực trái như cũ ùa về.
Ánh Tuyết gượng cười, loay hoay tìm quyển sách nào đó để đọc.
Nhưng càng cầm quyển sách, nàng chẳng đọc được mấy chữ, đôi mắt bỗng dưng nhòe nước. Bản thân nàng tự lừa dối chính mình không biết bao nhiêu lần, không dám đối diện với cảm xúc lúc này của bản thân, nàng không tin là chính mình đã yêu Hách La Duẫn Chiêu.
Ánh Tuyết dùng tay áo quẹt nước trên mí mắt đi, lại cười cười, đi đến bàn, trải giấy trắng ra vẽ tranh, cũng lâu rồi chính nàng cũng chưa ngồi vẽ tranh.
Sau nửa canh giờ loáy hoáy trên bàn vẽ, Ánh Tuyết cũng phác thảo sơ sơ bức tranh định vẽ, tâm trạng cũng tốt hẳn lên.
Tịnh Thi đi vào nói: “Vương phi, tới giờ dùng bữa rồi ạ.”
Ánh Tuyết ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Tịnh Thi gật đầu.
Trên bàn ăn có một món xào, một món canh, hai món mặn và một cái bát, một đôi đũa, một chiếc muỗng bằng ngọc.
Ánh Tuyết ngồi xuống bàn, hỏi: “Hôm nay Thất Vương gia không đến đây dùng bữa sao?”
Tịnh Thi nói: “Thưa vâng, hôm nay Vương gia ra ngoài dùng bữa cùng các vị quan viên khác.”
Ánh Tuyết nhàm chán cầm đôi đũa lên, sau đó quay sang Tịnh Thi nói: “Muội gọi Tịnh Kỳ đến, hai muội mang chén đũa đến ăn chung với tỷ, đồ ăn nhiều như thế, một mình tỷ ăn không hết, bỏ đi thì phí phạm lắm.”
Tịnh Thi lắc đầu: “Vương phi, như vậy không được đâu, nếu để người khác nhìn thấy, muội sợ...”
Ánh Tuyết cũng hiểu, nhưng ngồi ăn một mình như thế này, dù thức ăn có ngon đến mấy cũng không có tâm trạng. Nàng cầm đũa lên ăn chút ít, sau đó không ăn nữa.
Tịnh Thi nói: “Vương phi, dường như người đang có tâm sự?”
Ánh Tuyết gật đầu: “Muội xem, tỷ tiến phủ được mấy ngày, mà có đủ thứ chuyện không vui xảy ra.”
Lại ngừng một lát: “Dường như những điều tỷ làm đều không đúng, tỷ... không muốn Vương gia phải buồn, hay bận tâm gì nhiều.”
Tịnh Thi bên cạnh xoa vai cho Ánh Tuyết: “Vương phi, muội thấy tỷ, cứ đem mọi chuyện giấu trong lòng, không phải càng làm cho mọi chuyện rắc rối hơn sao? Không bằng, tỷ hãy đối mặt với nó. Có thể mọi chuyện lúc bắt đầu không dễ dàng, nhưng khi đem ra giải quyết đâu đấy, không phải mọi thứ cũng ổn thỏa rồi sao. Tỷ cũng nên chủ động gỡ nút thắt trong quan hệ cả hai, nếu không mọi chuyện chỉ sợ sẽ ngày càng tệ.”
Tịnh Thi không biết, ngày đó Ánh Tuyết cùng Tịnh Kỳ đã xảy ra chuyện gì, từ sau ngày cả hai đi lên chùa thì đều trầm lặng, Ánh Tuyết cũng thường hay lặng lẽ rơi lệ. Mà ngày vào phủ, nhìn bên ngoài phu thê hai người có vẻ hạnh phúc, nhưng đôi khi Tịnh Thi cũng cảm nhận được giữa hai người dường như có gì đó ngăn trở.
Đôi mắt Ánh Tuyết khép hờ lại, nói: “Muội nói đúng, có vẻ như tỷ đã phức tạp hóa mọi chuyện rồi. Cảm ơn muội.”
Tịnh Thi hơi bối rối nói: “Chẳng qua muội là người ngoài cuộc, nên...”
Ánh Tuyết cười nhẹ: “Nhưng muội đã giúp được tỷ còn gì, muội có thích ra ngoài chơi, hay thế nào không?”
Tịnh Thi hơi ngập ngừng: “Muội... vậy tỷ thưởng cho muội cùng Tịnh Kỳ một ngày đi chơi bên ngoài nha!”
Ánh Tuyết có chút bất ngờ khi nghe yêu cầu này: “Tất nhiên là được rồi, muội muốn đi chơi khi nào thì cứ nói.”
Tịnh Thi vui vẻ cười: “Vương phi tỷ tỷ thật tốt bụng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.