Chờ chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng đến lượt Ánh Tuyết. Do là nàng chỉ vẽ nên mất kha khá thời gian, cũng là đối tượng được ưu tiên. Các thái giám bắt đầu đem những thứ của Ánh Tuyết đặt ở một nơi dễ thấy cho mọi người nhìn. Đó là một khung gỗ được đặt nghiêng một góc, trên khung gỗ có một tấm vải trắng được căng ra. Bên cạnh là một cái bàn đặt nghiêng mực, bút lông. Sau khi tên của nàng được xướng lên, mọi người đều nhìn về phía lối vào. Ngay cả Văn Đế cũng tập trung nhìn về phía đó. Ánh Tuyết bước đi thong thả trước ánh nhìn của tất cả mọi người, nàng không thèm nhìn tất cả bọn họ, điềm tĩnh mà tiến từng bước. Mọi người trong điện đều yên lặng đến nghẹt thở. Ánh Tuyết tiến đến giữa điện hành đại lễ, “Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu vạn phúc kim an.” Sau đó Ánh Tuyết đứng dậy, hướng các vị phi tần, Thái tử và Thái tử phi, các vị Vương gia và Vương phi khuỵu nhẹ gối xuống một ít để chào hỏi. Sau đó nàng đi đến nơi đã được chuẩn bị sẵn, nhúng bút lông vào mực đen, bắt đầu nắn nót viết chữ. Mọi người bên dưới nhìn không ra nàng đang định làm cái gì, nếu là vẽ thì dùng giấy thích hợp hơn, nếu là thêu thì sao lại không có kim chỉ? Hoàng hậu nói: “Chờ Trương tiểu thư cũng không biết lúc nào sẽ xong, chi bằng gọi các tiểu thư biểu diễn một vài tiết mục.” Hoàng hậu vừa dứt lời, thì không khí trở nên xôm tụ hẳn. Ít ai để ý đến Trương Tuyết Linh mà chuyển sang chờ tiểu thư khác. Đối với bọn họ mà nói, dù Trương Tuyết Linh xinh đẹp thật, nhưng quan phẩm phụ thân không cao, còn là một thứ nữ không được yêu thương, sau này có gả đi thì thân phận cao nhất cũng là thiếp, mà nếu muốn là chính thê thì chỉ có gả cho những nông dân. Lúc này không ai chú ý, có vài người trong hoàng tộc đang nhìn Trương Tuyết Linh. Đặc biệt là Cửu Vương gia nhìn nàng thâm tình không rời mắt, đôi mắt Thái tử đôi khi dừng lại trên người Trương Tuyết Linh, Thất Vương gia thỉnh thoảng nhìn sang nàng trìu mến, trong mắt Cửu Vương phi nhìn Trương Tuyết Linh thì lại có chút không cam lòng. Còn Hoàng Đế thì luôn chú ý những hoàng nhi bên dưới, đặc biệt là các con trai của ông. Hai khắc trôi qua, đúng lúc nữ tử thứ tư lên tấu khúc nhạc xong. Ánh Tuyết cũng đã đặt bút xuống bàn. Nàng mỉm cười tháo tấm vải ra, lật ngược lại. Sau đó nhờ người cố định lại trên khung. Trên tấm vải là một bức tranh lớn vẽ Đế Hậu đang ngồi uy nghiêm, nói vẽ cũng đúng, mà nói viết ra cũng đúng. Trương Tuyết Linh là tỉ mỉ viết lên trên tấm vải rất rất nhiều chữ, tạo thành một bức tranh cực kỳ trang nghiêm, cũng rất giống với người thật. Khi bức tranh được đưa đến trước mặt Văn Đế, cả Văn Đế lẫn Hoàng Hậu đều bất ngờ không nói nên lời. Hoàng Đế và Hoàng Hậu tự mình bước xuống đến gần bức tranh xem. Mất một lúc sau, Văn Đế vỗ tay, lớn tiếng nói: “Mau cho tất cả mọi người trong điện cùng thưởng thức đi!” Hoàng hậu cũng cảm thán: “Trương đại nhân có một nữ nhi tài nghệ không tệ.” Thái giám cầm lấy khung vải đem đến quanh các bàn cho tất cả cùng chiêm ngưỡng. Ai nấy cũng có chút không biết nói gì, sau đó những tiếng khen ngợi cũng vang khắp trong điện. Bởi vì người làm nên tác phẩm này rất tinh tế, toàn bộ chữ hợp thành ảnh của Văn Đế được viết bằng chữ “Văn”, còn của Hoàng Hậu là chữ “Huệ” trong phong hiệu Minh Huệ Hoàng Hậu. Mà những nét chữ ấy vừa mảnh khảnh, nhỏ nhắn, lại còn xinh đẹp như nữ tử trước mặt, nhưng ẩn dấu trong nét chữ đó còn có sự uy nghiêm không thể động vào. Văn Đế có chút hài lòng nhìn Ánh Tuyết. Vốn là ông nghĩ rằng Ánh Tuyết sẽ không thể nào quá nổi bật trong các tiểu thư khuê các ở đây, không nghĩ nàng đem đến cho ông sự kinh hỷ như thế. Sau khi bức tranh được cất đi, thái giám định tuyên triệu tiểu thư khác đi lên biểu diễn, nhưng Văn Đế phất tay bảo dừng. Văn Đế đột nhiên nói: “Ban thưởng lớn cho Trương Tuyết Linh, Hoàng Hậu khi xong yến tiệc giúp trẫm chọn vật ban thưởng đi.” Hoàng Hậu ưng thuận nói: “Vâng.” Dù sao bà cũng rất hài lòng với bức tranh được ngồi bên cạnh Hoàng Đế, nhất định sẽ ban thưởng thật hậu hĩnh. Văn Đế lại nói tiếp: “Duẫn Chiêu chưa có Vương Phi, Trương Tuyết Linh thông minh, xinh đẹp, đức hạnh đoan trang, phù hợp trở thành Thất Vương phi...” Mọi người trong đại điện lúc này vô cùng bàng hoàng khi nghe Hoàng Đế nói ra. Cửu Vương gia Hách La Duẫn Cung bỗng nhiên tiến ra giữa điện quỳ xuống, nói: “Phụ hoàng, không được.” Văn Đế nhướng mày: “Lý do?” Lúc này Cửu Vương phi Vũ Hân Nghiên sắc mặt tái xanh, những ngón tay thon dài bấu chặt vào đùi chính mình. Cửu Vương gia nói: “Thân phận nàng ta... không xứng.” Nghe câu này, một chút thiện cảm Ánh Tuyết dành cho Hách La Duẫn Cung đã bị cuốn bay sạch. Không xứng, đó là lí do hắn không xem trọng nàng như nữ nhân khác? Ngày đó chẳng phải nàng còn chẳng có một tí thân phận nhỏ nhoi nào sao? Hiện tại trở thành con quan viên Lục phẩm, vẫn còn chưa xứng với một Vương gia? Duẫn Cung len lén nhìn qua nàng, dù nàng đang nhìn y, nhưng y có cảm giác, nàng chẳng phải nhìn y, mà là đang nhìn vào không khí. Dù nàng có hận y, y vẫn quyết ngăn cản mối hôn sự này. Mà Văn Đế ở trên gương mặt lạnh tanh, trong lòng không khỏi cười nhạt, Hách La Duẫn Cung, từ khi nào mà nó trở nên ngu xuẩn như vậy. Thái tử giờ khắc này cũng nhìn chằm chằm Ánh Tuyết, trong mắt lóe lên tính toán cùng tàn nhẫn. Thất Vương gia Hách La Duẫn Chiêu bước ra khỏi chỗ ngồi, đi xuống phía Ánh Tuyết nắm lấy bàn tay của nàng. Sau đó tiến đến đứng cạnh nơi Hách La Duẫn Cung quỳ, cùng Ánh Tuyết quỳ xuống, hắn nói: “Phụ hoàng, nhi thần rất vừa ý Trương tiểu thư. Hy vọng phụ hoàng tác thành!” Văn Đế bỗng dưng hỏi: “Tuyết Linh, ngươi có đồng ý trở thành Thất Vương phi?” Lần này thật sự thì người trong đại điện như muốn điên lên rồi, Hoàng Đế vừa hỏi một nữ tử có đồng ý trở thành Vương phi không, nàng ta có điên mới không muốn. Ánh Tuyết cúi đầu nói: “Mọi chuyện do Hoàng Thượng làm chủ!” Văn Đế gật đầu, nữ nhân này nếu không muốn thì sẽ kịch liệt phản đối chứ không nhu thuận như vậy. Xem như là trẫm tác thành cho hai ngươi, tương lai những Vương gia khác thế nào, trẫm đặt cược vào ngươi. Không đợi những người khác ý kiến, Văn Đế liền nói: “Trẫm chính thức tứ hôn cho Thất Vương gia Hách La Duẫn Chiêu và Trương Tuyết Linh. Hôn lễ liền cử hành trong tháng sau.” Hách La Duẫn Chiêu cùng Ánh Tuyết lúc này dập đầu một cái, nói: “Tạ phụ hoàng.” “Tạ Hoàng Thượng.” Sau đó yến tiệc tiếp tục diễn ra như cũ, mọi người vẫn không quên mục đích chính đến đây, nên cũng nhanh chóng dẹp chuyện của Thất Vương gia cùng Trương Tuyết Linh sang một bên. Đồng thời cũng không quên chúc mừng hai người họ. Ánh Tuyết và Duẫn Chiêu trở về chỗ cũ ngồi, dù sao vẫn chưa chính thức thành hôn, không tiện ngồi cùng nhau. Những tiểu thư quan lại khác có người nhìn Ánh Tuyết bằng cặp mắt ghen ghét, nhưng phần nhiều vẫn là lân la lôi kéo làm quen. Dù sao nàng vẫn là Thất Vương phi trong tương lai, nếu kết thân vẫn là chuyện tốt trong gia tộc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]