Sáng sớm gió nhẹ thổi qua cánh hoa trên mặt cỏ,hoa bồ công anh miễncưỡng theo gió nổi lên rơi lả tả đầy đất,Cổ Dĩ Tiêu vẻ mặt không hề kêungạo như bình thưòng đi tới,gió mát di động qua mái tóc dài đen nhánh,sợi tóc mềm mại nghịch ngợm vũ động ở trong không khí như tinh linh xinh đẹp, mà trong cặp con ngươi màu rám nắng u ám lần đầu tiên có nước mắtcô đơn,cô kinh ngạc nhìn mầm móng cây bồ công anh màu trắng kia bayxuống chung quanh, bỗng nhiên trong lòng rầu rĩ đau khổ. 
Đôi môi trơn mịn khẽ nhếch, vẻ mặt thất thần lần đầu xuất hiện ở trên mặt Cổ Dĩ Tiêu, làm cho khuôn mặt kia nhất thời mất đi sinh khí bừngbừng vốn có. 
Ngón tay lạnh lẽo ấn lên mí mắt sưng,Cổ Dĩ Tiêu thở dài một hơi.Mấyngày nay cô đã không để ý tới điện thoại và tin ngắn của Dịch Thừa, rõràng cởi bỏ hiểu lầm nhưng trong lòng cô có loại cảm giác vô lực dườngnhư e ngại cái gì.Cô chính là không muốn nhìn thấy hắn,không muốn nghegiọng hắn,bởi vì cô do dự. 
Cô giống như chơi đụng phải lửa. 
Cô có lẽ thích Dịch Thừa. 
Tối hôm qua Cổ Dĩ Tiêu bỗng nhiên ý thức được điểm ấy lập tức mấtngủ, nếu không cuối tuần cô luôn ngủ thẳng đến mười giờ chứ không dậysớm như vậy đứng ở ban công hít thở không khí mới mẻ sáng sớm. 
Lý do duy nhất có thể giải thích cô tại sao tức giận – chính là cô thích Dịch Thừa. 
Ngọc Hoàng đại đế! Như Lai phật tổ! Jesus chúa cứu thế! Chân thầnAllah! Cổ Dĩ Tiêu nằm bò trên lan can ban công 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nu-pk-thay-giao-luu-manh/557826/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.