Chương trước
Chương sau
Vân Hi đi dạo một mình ở sau viện, trong lòng đang tính toán làm sao hỏi được tin tức của Lương bà. Lúc này, Lục châu vội vội vàng vàng chạy tới.
“Tiểu thư, sao người ở chỗ này một mình vậy? Khiến nô tỳ tìm mãi.”
Lục Châu thở không ra hơi, nhưng trên mặt không giấu nổi nụ cười.
Vân Hi phủi bụi trên tay áo, chế nhạo nhìn nàng ta, “Nhặt được tiền? Có người để ý đến ngươi? Nhìn ngươi vui như vậy, miệng mở lớn có thể nhét vừa cái bánh bao thịt rồi.”
“Tiểu thư, người cũng đừng chọc nô tỳ nữa.” Lục Châu giận đến giậm chân một cái, “Không phải là chuyện của nô tỳ, là thấy được chuyện ngoài ý muốn.” Nói xong, Lục Châu nhìn Vân Hi nghiêm túc nói: “Chuyện như thế, tuyệt đối tiểu thư không nghĩ tới đâu.”
“Hả?” Vân Hi có chút hứng thú, “Nói thử xem.” Ở trong Tạ phủ, sự tồn tại của nàng cùng Hạ Ngọc chính là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chuyện tốt hay xấu trong phủ cũng không liên quan đến hai người.
“Là đại tiểu thư, lão phu nhân sai người đánh bốn như đầu nhất đẳng cùng hai bà tử của đại tiểu thư, nghe nói còn đưa đi bán nữa. Người quản lý hậu viện đã đi tìm mẹ mìn đưa tới rồi.”
Gương mặt của Lục Châu vô cùng hả hê: “Hừ, bọn nha đầu của đại tiểu thư gây không ít khó khăn cho phu nhân và tiểu thư. Ba ngày trước, tiểu thư vô tình mặc đồ có màu giống với nha đầu Hương Xảo của đại tiểu thư, vậy mà bọn nha đầu khác ở đó bảo tiểu thư là muội muội của Hương Xảo. Chẳng những đại tiểu thư không khiển trách thị nữ của mình vô lễ mà còn thưởng mấy nha đầu kia nữa.
Thật là láo xược, cũng chỉ là một thị nữ vậy mà có thể so sánh với tiểu thư hay sao? Nhưng lần này, phải gọi là phong thủy luân chuyển. Đánh bọn họ một trận rồi tống ra khỏi phủ, thử xem còn dám hống hách nữa không! Hương Xảo kia còn dám coi thường tiểu thư hay không.”
Thì ra sự việc là như vậy…
Vân Hi hơi cong môi, xem ra việc này xúc phạm tới ranh giới chịu đựng của Tạ lão phu nhân rồi.
Tạ lão phu nhân là nữ nhi của Hàn Lâm, từ nhỏ đã tuân thủ theo quy củ nghiêm ngặt của nơi cao môn, bà xem trọng danh tiếng còn hơn mạng của mình.
Lần này Tạ Vân Lam đã xúc phạm tới nguyên tắc của bà, không có cách nào trừng phạt nên mới lấy thị nữ của Tạ Vân Lam ra để trút giận, động tác cũng thật nhanh.
Tạ phủ là nơi ở của Binh Bộ Thượng thư, một trọng thần đương triều, bởi vậy dù chỉ là người hầu nhưng bọn họ cũng sống sung sướng hơn bách tính bình thường, càng không nói đến bọn thị nữ nhất đẳng ở bên cạnh các tiểu thư.
Cuộc sống ngày thường, bộ dáng cũng như các đãi ngộ của nha đầu nơi này không thua kém gì các tiểu thư con nhà thương nhân. Nếu bán các nàng đi, tìm được một nơi nào đó tốt thì xem như vận đỏ, còn không tìm được, chỉ sợ việc sinh tồn cũng là vấn đề.
Thêm nữa, các nàng phạm sai lầm bị đuổi ra khỏi phủ, chỉ sợ những cao môn khác sẽ không mua làm gì, kết quả hẳn là rất thê thảm.
Trong lòng Vân Hi nổi lên một kế hoạch, “Lục Châu, lấy trang sức ta dùng thường ngày, toàn bộ tiền bạc của ta, tìm thêm sáu bộ quần áo mùa đông nữa, đem tới đây.”
“Tiểu thư muốn làm gì?”
“Đưa đến cho bọn thị nữ bị đuổi đi của đại tiểu thư.”
“Tiểu thư, người điên rồi sao? Đồ trang sức cũng như y phục của tiểu thư không nhiều lắm đâu.” Lục Châu lo đến độ nhảy lên, đưa đồ cho những kẻ từng chế nhạo tiểu thư sao? Nhổ vào! Đưa cho mấy người ăn xin ngoài đường còn tốt hơn! Có khi họ còn dập đầu mà tạ ơn tiểu thư!
Ai ngờ Vân Hi không để ý tới, còn rút một cây trâm bạc trên đầu Lục Châu ra, “Lấy hết đồ trang sức của ngươi với Hồng Châu ra, để chung một chỗ rồi tặng cho mấy thị nữ bị phạt ở Lam Viên.”
Thiếu chút nữa là Lục Châu tức đến khóc, “Tiểu thư, đây chính là món trang sức duy nhất của nô tỳ đó.”
“Cũng chỉ là một cây trâm thoi, tương lai, ta sẽ cho các ngươi mỗi người một phần hồi môn xa hoa.”
Lục Châu không tình nguyện, “Nô tỳ không muốn của hồi môn, cũng không phải là không bỏ cây trâm trên đầu được, chỉ là cho những kẻ đó, nô tỳ không cam lòng.”
“Làm theo ta nói đi, cũng cản mẹ mìn đưa người đi nữa.” Vân Hi nghiêm mặt.
“Tiểu thư…” Lục Châu thật sự rất hối hận khi kể chuyện này cho Vân Hi nghe, sáu bộ quần áo mùa động, tiểu thư cùng phu nhân phải may mất một tháng đó!
“Nghe lời ta, ta tự biết chừng mực, tiểu thư nhà ngươi cũng không phải người không biết tính toán lời lãi.” Vân Hi cong môi cười một tiếng, gọi Lục Châu đến kề tai nói nhỏ mấy câu.
Nàng không biết mấy người đó có cảm kích nàng hay không, nhưng nếu so sánh thì An thị là kẻ phá hoại, còn nàng là người giúp đỡ. Đương nhiên mẹ con An thị sẽ bị người ta ghi hận, thị nữ kia cũng không phải người ngu.
Ánh mắt Lục Châu sáng lên, “Tiểu thư, nôt ỳ hiểu rồi.”
Nói xong, nàng xoay người rồi nhanh chóng rời đi. Nghĩ đến kế hoạch của tiểu thư làm cho tên An Cường háo sắc bị người ta đánh, Lục Châu cảm thấy tiểu thư đã thay đổi, biến thành một người có chủ ý, chỉ mong chuyện này phát triển theo ý muốn của tiểu thư.
Rất nhanh sau đó, Lục Châu cùng Hồng Châu mỗi người ôm một bọc quần áo đưa tới Lam Viên.
Chỉ thấy trong đó truyền ra tiếng la khóc thất thanh.
Mấy thị nữ cùng bà tử bị đánh xong đang bị kéo tới cửa, lăn lộn trên mặt đất khóc lóc kêu la, đồng loạt kêu, “Đại tiểu thư cứu mạng, vì sao nô tỳ không sai lại phạt nô tỳ?”
“Nô tỳ sinh là người của đại tiểu thư, chết cũng là quỷ của đại tiểu thư!”
Thật là trung thành, chẳng qua là lòng trung thành đó cũng bị chó ăn mất rồi.
Lục Châu cùng Hồng Châu nhìn nhau cười, trong mắt hai người tràn đầy khinh bỉ với bọn người kia.
Bởi vì cửa sổ ở nhà chính trong Lam Viên vẫn được đóng lại nên tiếng người rên la lúc bị đánh cũng không lọt qua được khe hở nào, ngay cả nuôi heo thì mấy con heo đó cũng có ân tình, huống chi là người? Nhưng bọn người kia lại ngược lại.
Cứu các nàng sao? Lúc này Tạ Vân Lam đang chép “Nữ giới”, bản thân cũng đang khó khăn muốn chết! Mỗi ngày chép 20 lần không phải muốn lấy mạng của nàng sao? Có trời mới biết bao lâu rồi nàng không viết chữ.
Nếu nàng ra khỏi phòng, chỉ sợ những người ở viện khác sẽ bật cười, đều nói nàng rất được sủng ái, nhưng cả những người ở bên cạnh cũng không giữ được, không phải rất mất mặt sao?
“Tạ Vân Hi, ta sẽ không để yên cho ngươi!”
Lúc này trong viện có có hai ba người hầu khác đang đứng tụm lại vừa nói chuyện vừa cười, mấy vú già nhất đẳng kia, tỷ mình là thị nữ nhất đẳng ở Tạ phủ, lại được hầu hạ thiếp thân nên ánh mắt luôn cao hơn đỉnh đầu.
Nhưng ai biết, trong một đêm đã thay đổi, đúng là khác một trời một vực mà. Ánh nhìn của những người này có hả hê, có cảm thông, có giễu cợt.
Nguyệt di nương cùng Thúy di nương và Trầm di nương cũng tới xem náo nhiệt. Nữ nhi của Nguyệt di nương, Tứ tiểu thư bị vào tù, đây là một sỉ nhục lớn đối với một thiên kim tiểu thư.
Đều là An thị hại Hương nhi! Mắt thấy chuyện xấu của Tạ Vân Lam, làm sao nàng không ném thêm đá xuống giếng chứ?
“Ôi, Thúy di nương, trong tương lai con dâu muội có sinh tôn tử thì cần phải coi chừngngày tháng, đừng để cưới xong năm tháng sau lại sinh con, dù có nhanh thì cũng không đúng lẽ thường đâu.”
Thúy di nương vẫn chưa trả lời thì Trầm di nương đã chen miệng.
“Nguyệt tỷ tỷ sai rồi, sinh hạ hài nhi không thể trễ được đâu.”
Thúy di nương “xùy” một tiếng, cao giọng nói: “Nếu ta có con trai, lúc rước dâu ta sẽ nhờ Thượng đại phu bắt mạnh giùm. Tạ phủ chỉ cưới một, không phải cưới hai người! Mua gà mẹ mà được tặng gà con thì ta sẽ mua ngay, nhưng cưới vợ mà còn thêm người trong bụng thì làm sao mà muốn cưới về chứ!”
Nói thế nào Tạ Vân Lam cũng là nữ nhi chưa có chồng, không thể nào nói lại mấy di nương xuất thân ở ngoài, bọn họ có kinh nghiệm trong cuộc đời nhiều hơn nàng rất nhiều, bây giờ bên người lại ít trợ thủ, trong cơn tức giận liền ngã xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.