Bữa cơm đạm bạc với bao nhiêu món ăn mà chính Trạch Dương tự tay làm, nhìn khuôn mặt mong chờ của cậu, Hạ Vy liền nếm thử rồi tấm tắc khen. 
- Ngon lắm. 
- Ngon vậy chị mau ăn đi, ăn nhiều vào. 
Trạch Dương xới một bát cơm to cho Hạ Vy, không quên nói. 
- Em đã sai người đi mua sữa tốt cho thai phụ rồi, trước khi ngủ chị hãy uống một cốc. 
- Chị cảm ơn. 
- Chỉ cần chị ngoan, đứa trẻ chắc chắn an toàn, chị hiểu ý em chứ? Được rồi ăn cơm thôi. 
Hạ Vy nắm chặt vạt váy, rồi xoa bụng, đứa trẻ trong này ngày một lớn dần, cô không thể để mọi cứ như thế này diễn ra, phải mau chóng tìm cách liên lạc với Mạc Cao Kì, tiếc là điện thoại của cô cũng bị Trạch Dương cầm luôn rồi. Nhưng tại sao Mạc Cao Kì lại không tìm cô. 
- Sao vậy? 
- Không sao chỉ là vẫn trong giai đoạn nghén nên có chút khó chịu. 
- ... 
- Trạch Dương chị muốn ăn socola. 
- Ăn xong cơm đi rồi chị muốn ăn gì thì ăn. 
- được rồi. 
Hạ Vy cố ăn hết hai bát cơm đầy, hơn nữa lúc sao phải uống thêm cốc sữa khiến cô không tài nào thở được, đột nhiên Hạ Vy cảm thấy cảm người bị nhấc bổng lên, cô mới nhận ra rằng mình đang được Trạch Dương bế. 
- Bỏ, bỏ chị xuống. 
- ... 
Trạch Dương tiến vào phòng ngủ, cậu vừa đặt cô xuống giường, Hạ Vy đã nhắm chặt mắt, hại cậu cười đến nỗi tay cự nhiên đưa lên búng một cái lên trán cô. 
- Chị nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-vo-yeu-cua-tong-tai/1680609/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.