Hạ Vy kêu lớn, cô ngó đầu qua chỉ thấy Mạc Cao Kì nhăn nhó xoa lưng mình. Hắn khổ sở bò lên giường, miệng không ngừng than thở. Hắn là ngã ra sau rồi chẳng may va vào cái ghế bên cạnh, nhìn mặt nhăn nhó thấy thương ghê cơ mà kệ.
- " Hạ Vy, một giây làm con gái khó lắm à?"
Hạ Vy không nói gì, cô chỉ cười khúc khích chọt và má hắn.
- " Không phải là gậy ông đập lưng ông sao?"
- " Gậy ông đập lưng ông"
- " Anh là người để ghế ở đấy còn gì?"
Thoắt câu nói của cô, hằn ngồi dậy đối diện cô, dùng một phút để ngẫm lại ẩn ý trong câu nói. Một tia thoáng qua mắt, hắn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ngưng đọng rơi trên khuôn mặt xinh đẹp đến thoát tục của cô.
- " Em phát hiện từ khi nào?"
- " Lâu rồi"
Hạ Vy co người lại, quấn chăn chặt hơn, cô đảo mắt, sự si mê không chút giấu diếm của hắn khiến cô rất e ngại, có chút bối rối. Bàn tay hắn mơn trớn trên mu bàn tay cô, Hạ Vy cười nhẹ, cô nhớ lại từ lúc ở đây hằng đêm đều có kẻ âm thầm mà đầy rón rén, kéo chiếc ghế ngồi bên giường. Người ta ân cần dịu dàng, hết vuốt ve má cô cười trừ một mình rồi lại kéo chăn đắp cho cô. Mạc Cao Kì ngốc hắn lại chẳng để ý cô đã biết từ lâu, cô chỉ cần biết có đêm cô gặp ác mộng thức tỉnh lại thấy người gật gù ngủ quên bên cạnh, tay cô chỉ cần khẽ động là đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-vo-yeu-cua-tong-tai/1680583/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.