Sáng hôm sau, thời tiết đã có chút thay đổi, nắng bỗng se thành những cơn gió không man mác cái giá lạnh, Hạ Vy nhíu mày, cô cuộn mình trong chiếc chăn bông thành một cục, nhúc nhích từng chút cố vươn mình lên tắt chiếc báo thức đồng hồ. 
- " Trời ơi, vú nuôi còn... hơ chết rồi" 
Hạ Vy vội bật dậy, cô quên mất cô cứ ngỡ mình hiện đang vẫn ở trại mồ côi Tuyết Chi, theo lời dặn về lịch trình làm việc người chăm sóc riêng của Mạc Cao Kì mà vú nuôi nhắc nhở, hắn sẽ dậy rất sớm. Nhiệm vụ của cô sẽ là gọi hắn dậy, làm mọi việc vệ sinh cá nhân, chuẩn bị quần áo cho hắn. Cô nhanh chóng chải mái tóc rồi buộc gọn nó, vận trên mình bộ quần áo đơn giản, ba chân bốn cẳng chạy sang phòng hắn. 
- " A..." - Cô khẽ kêu nhìn chiếc ghế trước giường mình vừa gấp phải liền nhăn nhó. 
- " Sao lại có cái ghế ở đây chứ?" 
Nhưng kệ, tình hình trước mắt chưa xong,cô chẳng buồn để ý nó luôn. Đứng trước cửa phòng hắn, gần như đối mặt với sự lặng thinh đến đáng sợ, cô thở dài cố giúp bản thân tĩnh tâm hơn. 
- " Cậu... chủ" 
- ".." 
- " Đâu rồi?" 
Hạ Vy nghiêng đầu nhíu mày, cô đã cho rằng do mình mắc sai lầm, nhưng không, các ngày sau đó thời gian cô gặp Mạc Cao Kì đều rất bị hạn chế, thậm chí có ngày cô không nhìn thấy hắn,khi cô trên phòng dọn, nghe tiếng mọi người chào, cô liền chạy xuống hỏi thì họ đều nói hắn trong phòng làm việc. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-vo-yeu-cua-tong-tai/1680568/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.