Một câu hỏi cất lên đều khiến Tuyết Hoa và quản gia sững sờ, vú nuôi không thể thừa nhận, Hạ Vy từ bé đã thông minh lanh lợi, con bé luôn nhận ra điểm khác thường trong mọi việc, nếu không cẩn thận rất dễ bị Hạ Vy đưa vào tròng, chỉ có thể nói ra hết, chứ không thể che giấu hết, đó là vì sao Hạ Vy luôn được bà tin tưởng giao trách nhiệm cho mọi chyện. 
- “ Tuyết Hoa, Hạ Vy, ta xin phép lui trước để hai người có khoảng thời gian riêng” 
- “ Hạ Vy…” 
- “ Người lừa con rốt cuộc người đang giấu con chuyện gì vậy?” 
- “ Đừng khóc Hạ Vy” 
- “ có phải con đã quên đi điều gì mà con không nên quên không? hay là con đã quên đi một người mà con không nên quên đi. Vú nuôi hãy nói con biết, đầu óc con rối tung, con không thể chịu được cảm giác mà trái tìm mình bị bóp nghẹt lại.” 
- “ Hạ Vy, nên nhớ ta vô cùng thương con, ta là người không bao giờ đẩy con vào nguy hiểm nữa, đừng suy nghĩ nhiều để cảm thấy bản thân bị bứt rứt nữa, thời gian 3 tháng ở đây sẽ cho con câu trả lời được không?” 
Cả người Hạ Vy lả xuống chiếc giường xinh đẹp kia, cô ôm chặt gối nép mình vào trong đó. 
- “ con muốn ở một mình?” 
- “ con… thôi được rồi” 
- “…” 
Thật trống rống, đó là cảm giác của Hạ Vy hiện giờ, cô tựa như đang ở trong một chiếc hộp vô cùng to lớn, dù chạy mãi chạy mãi cũng chẳng thể tìm lối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-vo-yeu-cua-tong-tai/1680565/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.