Vú nuôi.
Bin bin…
Mạc Cao Kì ấn còi liên tục, vẻ mặt của hắn hiện trông rất khó coi và đầy khẩn trương. Có vẻ như lâu rồi không có người ra vào tòa biệt thự ngoài hắn, nên thao tác của bảo vệ cũng chậm và ít chú ý hơn chăng? Bảo vệ thấy hắn thì vô cùng hớt hải cúi đầu
- “ cậu chủ, cậu chủ về nhà”
Vừa nghe tiếng xe, quản gia đã chạy thật nhanh ra ngoài, người hầu đằng sau cứ nối duôi nhau xếp hàng, ánh mắt không khỏi ngỡ ngàng, kính cẩn mà cúi chào hô vang.
- “ Cậu chủ”
- “Mạc Cao Kì cuối cùng con cũng đã về rồi”
Ánh mắt quan gia mang đầy vẻ âu yếm như một người mẹ nhìn đứa con xa nhà cuối cũng cũng trở về, trông hắn tiều tụy hơn rất nhiều, khác các người hầu, họ không biết chuyện gì đã đến với Hạ Vy, nhưng bà thì biết, những ngày hắn đi, bà cũng chỉ lấy lý do họ đi chơi để che mắt mọi thắc mắc của mọi người.
- “ Quản gia, người đâu?”
- “ ý con là người phụ nữ tìm con sao”
- “đúng vậy”
- “Bà ấy vừa…”
- “ Mạc thiếu gia”
Chưa nói hết câu, một giọng nhỏ nhẹ, êm dịu cất lên, hắn liền quay lại đằng sau, đập vào mắt là hình ảnh người phụ nữ đã cao tuổi, vóc dáng nhỏ bé nhưng trông bà vẫn còn tràn đầy sức sống lắm.
- “ Bà, Mạc Cao Kì chính là bà ấy đấy con”
Quản gia chính là người lên tiếng đầu tiên.
- “ Con chào bà”- hắn dù chưa bớt ngỡ ngàng nhưng cũng nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-vo-yeu-cua-tong-tai/1680548/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.