- " Rồi ôi tôi khổ quá cơ... đã tận tình nấu cơm ngon như thế này, Mừng "thằng kia" về nhà mà xem này. Nó lên từ lúc 11 giờ mà 12 giờ chưa thấy mặt"- quản ra bực dọc, bà ngồi bên bàn ăn nói cầu nhàu, không khiến các cô hầu ra buột miệng cười.
Bà liếc Bảo Trân:" từ lúc con bé xuống đây mặt nó đỏ lừ, mang tai còn nóng bừng"
- " ha ha ha.... " - Bà có một suy nghĩ nào đó, nhưng chắc chắn là nó không trong sáng một chút nào.
- " Bảo Trân lại đây bảo"- bà vẫy vẫy tay, giọng ôn hòa.
- '' dạ ''- Nó tiến đến.
- " lúc nãy con thấy gì? "
- " dạ không không thấy gì ạ "- Bảo Trân giật mình nó xua tay, khuôn mặt xinh xắn của thiếu nữ 17 tuổi lại trở nên đỏ ửng, đôi mắt đảo quanh như muốn trốn tránh, nó không dám nói
... nó sợ
Cái lúc cậu chủ có nói "cứ để cô ấy nhìn" với cô chủ giọng nói thì vui cười với cô ấy nhưng lại liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn nó như ra hiệu bằng ám chỉ.
Cùng một người nhưng có thể thấy thái độ của hắn dành cho cô khác hoàn toàn so với những người khác.
- "không sao cứ nói ta nghe. Có phải chúng nó đang ấy ấy không?"- mắt quản da sáng trưng như những vì sao, khuôn mặt thật sự không hợp với độ tuổi tác hiện giờ chút nào... mang nét tò mò.
- " Dạ con không biết ạ "
- "Vậy nói những gì con biết đi. Ta bảo kê không lo nó nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-vo-yeu-cua-tong-tai/1680497/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.