5 tiếng.... đã 5 tiếng trôi qua đồng hồ đã điểm 2 giờ, hành lang không một bóng người,không động tĩnh, chỉ còn mỗi Mạc Cao Kì ngồi đó, hai tay vẫn nắm chặt vào nhau. Quản gia đứng ngay đó nhìn, nước mắt đua nhau trực trào, bà nhẹ nhàng bước đến một tay để lên đầu hắn tay còn lại nâng mặt hắn lên áp tay ấm vào má lạnh lẽo của hắn. Đôi mắt hổ phách kiêu hãnh hàng ngày nay không nữa chỉ còn vẻ mệt mỏi đau thương trong đó. 20 năm trước bà đã chứng kiến hắn như vậy, năm đó một sự việc không may xảy ra đã cướp đi người mẹ yêu quý của hắn. Hình ảnh cậu bé 7 tuổi ngày nào với ánh mắt vô vọng khi nghe thấy tiếng tút dài của máy đo tim, người phụ nữ xinh đẹp trên đắp khăn dải trắng được đưa ra. Cậu bé cố tỏ ra một khuôn mặt tươi cười ngoan ngoãn sờ tay mẹ mà nói ; 
- " Bé Kì sẽ không khóc đâu, bé không muốn mẹ buồn" 
Đến tang lễ của bà dưới cơn mưa không ngớt chỉ có mình cậu đứng đấy cùng quả gian, dù khuyên ngăn nào cậu cũng không đi và cậu thậm chí không rơi một giọt nước mắt. Nhưng ai biết được sau cánh cửa ấy mỗi đêm đều có tiếng thút thít của ai đó... 
Hồi tưởng lại một quá khứ không vui lòng quản gia như thắt lại nhưng vẫn cười dịu dàng nói: 
- " đi con nghe ta đi chữa vết thương " 
Hắn ôm tay bà, cười nhẹ rồi bước đi. Quản gia chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn bóng lưng cô độc của hắn... 
******** 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-vo-yeu-cua-tong-tai/1680467/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.