Cạch... bàn tay trắng muốt của Hạ Vy cầm cốc cà phê nhẹ nhàng đặt xuống mặt bàn đá cẩm thạch. Mùi thơm cùng làn khói cà phê bốc lên làm cho khung cảnh càng trở nên thanh tĩnh. Cô ngồi trên một chiếc ghế dạng tròn được treo lơ lửng thiết kế như một chiếc xích đu. Những tán là vàng của cây rẻ quạt rụng dần theo làn gió mát của mùa thu cô khẽ nhắm mắt lại cảm nhận bầu không khí khoãng đãng. 
- " Nguyệt tiểu thư cô đừng để bị cảm lạnh thiếu gia sẽ không vui " - Quản Gia từ đằng sau bước đến choàng lên cho cô một chiếc khăn. 
- " cảm ơn người xin hãy gọi con là Hạ Vy "- nhận thấy được sự khiêm tốn trong câu nói của cô và mỉm cười ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn cô nói lên như lời thán phục. 
- " con đẹp lắm " - bà khẽ vuốt những lọn tóc rơi trên má cô rồi nói " Hạ Vy, con ở đây vì sự giằng buộc đúng không " - cô trợn tròn mắt nhìn bà nếu nói không thì đó thật sự không phải là sự thật. Bàn tay cô nắm chặt lại với nhau tỏ rõ vẻ bối rối. 
- " không cần trả lời đâu ta biết đáp án là gì" - nói đoạn cô càng cúi mặt xuống. 
- " ta biết Mạc Cao Kỳ nó là một đứa trẻ có tính độc chiếm rất cao, sự độc ác lạnh lùng trong con người nó ta hiểu rõ hơn ai hết. n 
Nhưng lần đầu tiên ta được nhìn thấy sự dịu dàng trong con mắt nó đó là khi nó ở với con, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-vo-yeu-cua-tong-tai/1680462/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.