Edit: Vuongtamna
Trong phòng, trong con ngươi Tô Oản chợt lóe lên mũi nhọn, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, vẻ mặt này của nàng làm Sỏa Nha sợ hãi, nhưng Du ma ma lại không có bất cứ cảm giác bất an nào, bởi vì trong lòng bà ta, Tô Oản chỉ là một món đồ chơi mà bà ta có thể tùy ý bắt chẹt, căn bản không để vào mắt.
Không phải chỉ là một đứa ngốc thôi sao?
Du ma ma cười lạnh, thiếu kiên nhẫn thúc giục: “Đại tiểu thư, nhanh lên đi thôi, Hầu gia cùng phu nhân còn đang đợi ở chính sảnh đó.”
Tô Oản chậm rãi đứng dậy, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, từ giường đi lại gần Du ma ma, chớp đôi mắt đen nhánh như bầu trời đêm kia, ôn nhu mở miệng.
“Ma ma, cái trâm trên đầu của bà thật đẹp a.”
Tô Oản đưa tay rút cây trâm vàng khắc hoa văn Thúy Vân trên đầu Du ma ma xuống, thủ nghệ tinh xảo, vừa xem liền biết là hàng thượng đẳng, nhưng mà vật này, Tô Oản vẫn có ấn tượng, trước đây hình như vật này là đồ của mẹ ruột nguyên chủ, bây giờ lại ở trên đầu mụ già này, a a, thật là già mà không biết xấu hổ.
Tô Oản cười lạnh trong lòng, cầm cây trâm có hoa văn hình mây này mà thưởng thức, giống như cực kì yêu thích.
Du ma ma nghe thấy lời nàng nói thì trong lòng đã trầm xuống, cực kì không thoải mái, bởi vì cây trâm có hoa văn Thúy Vân này chính là đồ vật của người mẹ đã chết đi của Tô Oản để lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-the-tu-phi/3802556/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.