Bấy giờ, Mạc Hy đã có mặt tại Lục thị, cô khó khăn lắm mới trà trộn vào đây được. Nhìn xung quanh, cô sắp hoa hết cả mắt. Bởi vì nghe danh Lục thị đã lâu, nhưng bây giờ mới có cơ hội đến đây, quả là như lời đồn. Rộng lớn và quy mô vô cùng, Mạc Hy đi lanh quanh để tìm một chút manh mối cho nhiệm vụ lần này, vô tình va phải một cô bé đáng yêu.
Manh Manh bị ngã, nhưng không khóc, tự đứng dậy, rồi phủi phủi quần áo, tránh để lại bẩn.
Nhìn hành động dứt khoát này của cô bé, Mạc Hy chợt nhớ đến con trai. Thằng bé cũng giống cô bé này vậy, rất thích sạch sẽ và không hề khóc lóc tí nào.
Mạc Hy mỉm cười, ngồi xổm xuống: "Cô bé, xin lỗi em, chị đang gấp một chút nên đã va phải em, làm em ngã, em có bị đau ở đâu không?"
Manh Manh chăm chú nhìn Mạc Hy, không trả lời câu hỏi kia, mà lánh sang chủ đề khác: "Hình như chị không phải nhân viên ở đây?"
Hả? Cô bé này tại sao lại biết? Cô đã cải giả rất kĩ càng rồi, vẫn bị phát hiện, mà người phát hiện lại là một cô bé!
"Em nói gì vậy, chị là nhân viên ở đây mà." mặc dù vậy, Mạc Hy vẫn chọn cách nói dối: "Ba mẹ em đâu, để chị dẫn em đi tìm họ, một đứa trẻ như em, đi lạc sẽ rất nguy hiểm."
Manh Manh cười rất nham nhở, nhìn cách ăn mặc này, cộng thêm cô có đem theo máy chụp ảnh mini. Cho thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-sung-the/3050537/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.