Lục Hàn trầm ngâm, nói: "Đúng là cô ta đã nói với cháu như thế, và cả những lời đồn thổi khi nãy ở bên ngoài."
Gương mặt lão phu nhân hiện lên ý cười: "Cháu cũng biết rồi đấy, lời đồn thì lúc nào cũng chỉ xuất hiện được một lúc, rồi cũng theo thời gian mà biến mất, cháu không cần quá để tâm đến, cơ mà tại sao cháu đặc biệt lại quan tâm đến Hy Hy vậy?"
Ngay lập tức, khuôn mặt Lục Hàn biến sắc, trở nên ngại ngùng: "Ặc! Chỉ là Mạc Hy đang qua lại với em trai của cháu, nên cháu mới muốn biết rõ về cô ấy hơn."
Một phen thất thần, lão phu nhân đứng bật dậy: "Cái gì? Con bé đang quen Lục Khắc sao?"
"Không phải là Mộ Khải Uy."
Cây gậy chống trên tay của lão phu nhân không cầm chặt mà rơi xuống, tiếng loảng choảng vang lên chói tay, lão phu nhân suýt ngất xỉu, cũng may Lục Hàn đỡ thấy cơ thể của bà: "Lão phu nhân, cẩn thận, bà có sao không?"
Lão phu nhân với tay, gương mặt già nua nhăn lại, kích động vô cùng nói: "Không được, tuyệt đối phải ngăn lại, không thể để Hy Hy qua lại với người của Lục gia."
"Người của Lục gia?" Lục Hàn ngớ người: "Ý của của lão phu nhân là sao?"
"Hiện tại ta không thể nói cho cháu biết được." Lão phu nhân bình tĩnh lại, nhặt cây gậy lên, đứng thẳng, gương mặt vẫn không thể giãn ra: "Cháu nên ngăn cản hai đứa nó lại, đây là cách tốt nhất bây giờ rồi."
Lục Hàn xoa cằm, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-sung-the/3050492/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.