Ông ta lấy ra một tấm hình, không thương tiếc xé nát làm đôi, Liên Hương vô tình nhìn thấy, đã nhận ra đó là tấm ảnh chụp gia đình của mình. Ẩn ý rất rõ ràng, Liên Hương kinh ngạc tột đỉnh, nói nhanh: "Không, không có ai sai khiến tôi cả, là do tôi, tất cả đều do tôi tự làm."
Vừa nói, nước bà ta giàn giụa, vừa sợ lão phu nhân, vừa sợ vì gia đình đang gặp nguy hiểm.
"Hừ!" Lão phu nhân đưa mắt nhìn sang cha con của Mạc Tuệ. Bà sớm biết được mọi chuyện có liên quan đến hai người bọn họ, nhưng tạm thời không có chứng cứ gì để vạch trần cả.
Mạc Tuệ bắt gặp ánh mắt ngờ vực của lão phu nhân, liên mở lời nói nhỏ: "Cha, lão phu nhân đang nhìn mình."
Cho dù như thế thì sao: "Mặc kệ, bà ta biết chúng ta sai khiến thì sao chứ. Cũng không có chứng cứ chứng minh điều đó."
Lão phu nhân thu ánh mắt về, đứng lên, võng vạc nói: "Nếu như cô ta đã nhận rồi thì tôi cũng không đề cập đến nữa, đưa cô ta đi đi, nên nhớ sau này đừng để tôi gặp lại cô."
Liên Hương nghe xong, vô cùng kích động, nước mắt vẫn chưa hết đã tiếp tục rơi rã: "Lão phu nhân, lão phu nhân, xin bà đừng đuổi tôi đi, tôi không thể nào mất công việc này được, xin bà…"
Nhưng đổi lại chỉ là sự thờ ơ lạnh lùng của lão phu nhân. Bà chậm rãi bỏ lên phòng. Mạc Tuệ khe khẽ nhìn theo,lẩm bẩm: "Làm mình sợ suýt chút nữa rớt tim ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-sung-the/3050479/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.