Manh Manh đã nhìn thấy mục tiêu,vẻ mặt đáng yêu ban đầu thay vào đó là sự gian manh, bàn tay ngắn ngủn xoa cằm của mình, lẩm bẩm: "Ba ba à, ba yên tâm đi, chú đó đã nằm gọn trong lòng bàn tay của con rồi."
Khi nhìn thấy cô, Mao Thần Kiệt lên tiếng: "Em đến trễ rồi mười phút."
Mạc Hy cả kinh, nhìn đồng hồ trên tay mình,cô đã đi nhanh lắm rồi, mà vẫn đến trễ ư? Thật là…
Cô tặng cho Mao Thần Kiệt một nụ cười xoa lòng, nói: "Xin lỗi anh, do công việc của em có chút đột xuất nên đến trễ, mong anh đừng giận em."
Mao Thần Kiệt mơ hồ nhìn cô, mỉm cười đầy dịu dàng nói:"Anh làm sao có thể giận một cô gái đáng yêu như em được, phải nói là yêu còn không biết mà làm sao có thể giận."
Mạc Hy nghe thấy vô cùng e ngại, không ngờ Mao Thần Kiệt vẫn như vậy, vẫn ngọt ngào như ngày nào. Luôn khiến cô phải ngại ngùng.
Manh Manh ở phía sau hai người nghe thấy mà thần than. Phải công nhận một điều người ta dịu ngọt đến vậy, đến mình còn thích huống hồ là chị Hy Hy. Ể! Không được, mình đang giúp ba ba, không được có ý định đứng về phe của chú ấy. Cơ mà, chú ấy đích thị là đối thủ nặng kí của ba ba, không phải dạng tầm thường.
Đột nhiên lúc đó Mao Thần Kiệt cằm lấy tay cô, ánh mắt của kẻ si tình: "Hy Hy, em có biết thật ra anh đã tìm em bao năm qua không?"
Cái gì chứ!
"Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-sung-the/3050475/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.