Những ý nghĩ cứ miên man xây dựng thành một nỗi lo vô tận, khiến Tứ Bách Lạc trở nên rối ren.
*Bộp…
Ngay trong lúc dầu sôi lửa bỏng với hàng tá suy nghĩ kia, một tiếng đập tường vang lên hết sức to, Tứ Bách Lạc bị làm cho giật mình nhảy dựng lên: "Á…Hy...Hy."
Vẻ mặt của Mạc Hy đen láy, ánh mắt vô cùng đáng sợ nhìn chằm chằm vào Tứ Bách Lạc: "Tôi nghĩ cậu nên cho tôi một lời giải thích thỏa đáng."
"cô...cô nói gì vậy, tôi nên giải thích cái gì?" Luôn miệng bác bỏ ý của cô, tuy nhiên trên gương mặt Tứ Bách Lạc lại hiện lên sự sợ hãi tột độ.
Mạc Hy thu vẻ mặt hung hăng kia lại, tay chổi cằm hết sức suy tư: "À cậu không biết nên gửi thích cái gì sao? Vậy nếu để tôi nói thì không chỉ mình cậu nghe thôi đâu, kể cả Lục Hàn cũng sẽ được biết."
Phụt!
Tứ Bách Lạc bị cô đe dọa đến xanh tím mặt mày, biết là không thể giả vờ được nữa, khóc than thảm thương: "Hy Hy à, tôi biết tôi sai rồi mà, xin cô đừng nói gì với A Hàn cả, cậu ấy mà biết chắc chắn sẽ đánh tôi chết mất!!!"
Xung quanh đó chỉ toàn tiếng khóc rỉa rói của Tứ Bách Lạc, nghe vừa đau tai vừa khó chịu, thấy vậy Mạc Hy tỏ ra cứng rắn lên tiếng: "Là đàn ông thì không được yếu đuối mau nín đi…nhưng mà có phải chuyện phỏng vấn và buổi họp mặt ngày hôm nay tất cả đều là sự sắp đặt của cậu có phải không?"
Tứ Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-sung-the/3050304/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.