*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài hành lang được treo đèn lồng, ánh sáng cũng gọi là có thể miễn cưỡng chiếu vào trong phòng. Trong ánh sáng le lói đó lờ mờ có thể nhìn thấy hình dáng của Giang Hành, hắn mặc một bộ cẩm bào, xem ra là vừa từ bên ngoài trở về, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay.
Đào Cẩn lau nước mắt, mang theo âm thanh mềm mại khóc nức nở: "Ngụy vương cữu cữu tại sao lại tới đây?"
Giang Hành đốt ngọn đèn trên bàn con, một lần nữa lại ngồi xuống đầu giường, "Ta nghe hạ nhân nóingươi bị bệnh, nên đến thăm ngươi một chút."
hắn quả thật vừa từ trong doanh trại trở về, ban ngày đã bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, nửa đêm trở về cũng chưa kịp ăn uống gì, liền nghe thấy hạ nhân nói nàng sinh bệnh, nên vội vàng chạy đến thăm nàng. Nha hoàn thiếp thân hầu hạ nàng nói nàng bị bệnh đã hai ngày, cái cô nương ngốc này, sinh bệnh cũng không biết nói cho hắn sao!
Nha hoàn nói nàng đã ngủ lại, hắn vốn định tiến vào nhìn nàng một cái rồi đi, nhưng vừa vào đã thấy nàng đang cúi đầu khóc. Tựa như một con thú nhỏ đang rên rỉ, mang theo nỗi bất lực cùng cô độc, khiến cho người nghe tan nát cõi lòng.
Thông qua ánh nến lờ mờ, Giang Hành thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã ướt nhẹp nước mắt, liền không suy nghĩ nhiều, hắn đưa tay dùng ngón cái lau đi hai hàng lệ của nàng, "Tại sao lại khóc? trênngười có chỗ nào không thoải mái sao?"
Nàng lắc lắc đầu, chớp mắt, một giọt lệ vừa vặn dừng lại trên mu bàn tay hắn. Dường như rơi thẳng vào đầu quả tim của hắn, mang đến những cơn đau đớn, hắn đang muốn trấn an nàng thì nghe thấy nàngnhỏ giọng nói: "Trước kia mỗi khi ta sinh bệnh, mẫu thân sẽ luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-phu-nhan-tam/3217100/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.