Nàng đã chết rồi sao?
Chắc là vậy!
Nhưng......
Mông Mông hoang mang nhìnthứ loang lổ giống nóc nhà kia một hồi lâu, sau đó chậm rãi ngồi dậy, càng thêmmông lung nhìn ngó xung quanh, còn có bàn ghế, giường, cửa chính và cửasổ......
Vì sao thiên đường lạigiống phòng trọ?
Còn có cha, mẹ, nhị cacùng đệ đệ, bọn họ ở nơi nào?
Nàng rốt cuộc đang ở đâu?
Lấy tay vò đầu, đôi minhíu chặt, nàng lâm vào suy tư, nhớ lại lúc nhảy xuống vách núi, cũng khôngbiết vì sao bất thình lình bị mất đi tri giác, khi hồi phục rõ ràng ý thức thìđã ở nơi này......
Nàng đột nhiên cảm thấykhông khí toàn thân bị rút sạch.
Chẳng lẽ đây là địa ngục?
Nàng đã làm sai điều gìmà bị quẳng vào đây?
Không có, nàng tự nhậnbản thân chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm à!
Vậy thì tại sao nàng lạibị bắt vào địa ngục?
Không phải Ngưu đầu Mãdiện bắt sai người chứ?
Nghĩ đến đây, nàng hoảngsợ lập cập đứng lên, lập tức nhảy xuống giường muốn đi tìm Ngưu đầu Mã diện nóichuyện rõ ràng. Chân vừa mới chạm xuống đất, cửa liền tự động mở ra, nàng tưởnglà Ngưu đầu Mã diện đến thông báo cho nàng biết đã bắt sai người, không ngờ lạithấy một người quen đến không thể nào quen hơn đang tiến đến.
“Tướng công, chàng chàngchàng...... Như thế nào chàng cũng ở đây?” Nàng kinh hãi hét lớn.
“Chẳng lẽ bọn cường đạođó đuổi giết chàng?” Bởi vì nàng nhảy xuống vách núi, cho nên bọn họ không camlòng sao?
Quân Lan Chu thờ ơ nhìnnàng, sau đó đem một bộ y phục mới tinh tươm đặt lên trên bàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-nam-nhan-tam/119997/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.