Vừa qua lập đông thángMười, không khí dần dần trở nên mát mẻ, nước lũ rút hơn phân nửa, nạn dân cũngtừng người một ly khai, muốn trở về gầy dựng lại nhà cửa, nói thế nào đi nữa,đó cũng là quê hương của họ.
Vất vả một chút, có lẽ sẽkịp hoàn tất công việc trước ngày đầu năm mới.
Gia Cát Văn Nghĩa mặc dùsức khỏe còn yếu, nhưng di chuyển đã không còn cần người hỗ trợ, hắn cũng khôngthể không suy tính kế hoạch tương lai, Bởi vì sổ sách các nơi đưa tới còn chưađủ, không phải hắn luyến tiếc giao ra tài sản của mình, mà là huynh muội bọn họsuy cho cùng cũng không thể tiếp tục ở trong Trần gia trang sống nhờ vào tiếptế của Đỗ Vĩ.
“Đại công tử, huynh khôngphải thật sự muốn giao toàn bộ cho người ta chứ?”
Chương Úc Tú vẻ mặt oángiận, khẩu khí cũng rất không tốt, chỉ có điều tướng công của nàng, Lâm ChấnBình, tính tình rất hòa nhã, lúc nào trên gương mặt cũng trực sẵn nụ cười,giống như đeo mặt nạ vậy.
“Úc Tú, đừng như vậy, mọingười sẽ cho rằng nàng có ý xấu đấy!”
Chương Úc Tú chột dạ corúm lại một chút, nhưng lập tức lại ưỡn cao ngực, giọng điệu càng không kháchkhí, giống như trên đời này chỉ có lời nàng nói mới là chân lý.
“Ai có ý xấu, thiếp làhảo tâm nhắc nhở đại công tử nên suy nghĩ một chút, nếu đem toàn bộ tài sảngiao cho Lại Lị Đầu, tương lai mọi người sẽ sống như thế nào? Cho dù huynhkhông để ý chính mình, cũng phải vì ba vị muội muội suy nghĩ chút đi chứ? Cácnàng còn nhỏ, huynh nhẫn tâm để các nàng chịu khổ sao? Còn có......” Nàng hướngcằm về phía Ngân Hoa. “Hôn thê của đại công tử, nàng lại nguyện ý gả cho mộtngười khố rách áo ôm sao?”
“Ta có tay có chân, nhấtđịnh có thể nuôi sống các nàng.” Gia Cát Văn Nghĩa cười khổ.
“Chỉ cần có đại ca, chúngtôi không sợ khổ cực!” Ba tỷ muội Mông Mông đồng thanh lên tiếng.
“Nghèo hay giàu đều khôngcó vấn đề, ta đi theo đại công tử!” Ngân Hoa thái độ càng kiên quyết.
“Nói cũng thật dễ nghe!”Chương Úc Tú trào phúng cười lạnh. “Các nàng đều là thiên kim tiểu thư đượcnuông chiều từ tấm bé, chờ các nàng nếm đủ đau khổ, ta xem còn ai dám nói ramấy lời này......”
“Đủ rồi!” Chương Úc Hùngnổi giận la lớn.
Chương Úc Hùng trước giờlà người trầm tĩnh ít khi nổi giận, bây giờ lại giận dữ la lớn như vậy, ChươngÚc Tú quả thật sợ hãi, nhưng chỉ là nhảy dựng lên thôi, sau đó hướng về huynhtrưởng lấm lét nói.
“Đại ca, huynh không cầngiận dữ như vậy, người ta rõ ràng có ý tốt......”
“Không cần, mặc kệ muội ýtốt hay ý xấu, chúng ta cũng không muốn nghe!” Chương Úc Hùng lại một lần nữangắt lời nàng, ngữ khí lại càng không dễ chịu. “Người không giữ chữ tín khônglàm được đại sự, lời đã nói ra không thể không thật hiện, nếu làm không được sẽkhông tùy tiện buông lời. Hiền đệ chính là đang làm những việc nên làm, muộikhông cần lấy suy nghĩ nữ nhi áp đặt cho hành động của nam nhân!”
“Suy nghĩ nữ nhi?” ChươngÚc Tú kêu to, hoàn toàn không phục. “Vì cái gì nam nhân các huynh vì giữ chữtín mà bắt nữ nhân vì mình chịu khổ sao? Vì cái gì các huynh không nghĩ đếntrách nhiệm của đàn ông chính là che chở cho phụ nữ chúng muội? Thật buồn cười,Gia Cát đại công tử phẩm chất cao quý, thanh danh đó hóa ra chính là hi sinh nữnhân đổi lấy à!”
Dám khinh thường đại ca!
Chương Úc Hùng cùng GiaCát Văn Nghĩa ngay cả há mồm đều không kịp, Mông Mông liền phẫn nộ nhảy dựnglên. “Vậy còn cô? Cô có biết trách nhiệm của nữ nhân là gì không?”
Chương Úc Tú trở nên lắpbắp nói không rõ lời. “Đương...... Đương nhiên ta biết, là vì nam nhân sinh hạvà nuôi dưỡng hài nhi khôn lớn!”
“Đó thật là thiên chứccủa nữ nhân, nhưng còn có nhiều điều khác quan trọng hơn,” Mông Mông biểu tìnhnghiêm trang giọng điệu nghiêm túc cho biết. “Thí dụ như tam tòng tứ đức, mẫu thâncô chưa từng nói qua sao? Mẫu thân ta dạy thế này, tại gia tòng phụ, phụ tửtòng huynh......”
“Xuất giá tòng phu, phutử tòng tử......” Tuyết Tuyết lưu loát tiếp lời.
“Còn có phụ đức, phụngôn, phụ dung, phụ công (1).” XánXán nhẹ nhàng kết thúc.
“Tốt lắm.” Mông Mông gậtđầu khen ngợi các muội muội, sau đó quay sang Chương Úc Tú tiếp tục nói. “Thuậntheo nam nhân là chức trách của nữ nhân. Nữ nhân muốn cùng nam nhân sớt chiacực khổ, đó là chuyện đương nhiên, không can hệ đến hi sinh hay không hi sinh, đâylà mẫu thân đã dạy ta. Ngoài ra......”
Đại khái là sớm có dự cảmchính mình không còn nhiều thời gian, mặc dù là nằm trên giường bệnh, Gia Cátphu nhân vẫn như cũ không quên trách nhiệm của bản thân, tuy rằng nữ nhi cònnhỏ, nhưng nên học thêu thùa, bếp núc, còn có viết chữ vẽ tranh, nên thông làuđức hạnh nữ nhân. Bà quyết định nhân lúc mình còn minh mẫn, đem toàn bộ trithức dạy dỗ cho đứa con gái lớn Mông Mông.
Thương thay cho Mông Môngkhi đó mới năm tuổi, làm sao nghe hiểu được mẫu thân rốt cuộc đang nói chuyệngì, cho nên trong đầu bay đầy dấu chấm hỏi, nhưng vì muốn mẫu thân vui vẻ, nàngvẫn là ngoan ngoãn nghe một câu nhớ một câu, cái gì tam tòng tứ đức, phụ chồngnuôi dạy con, thượng vàng hạ cám các loại, nghe trong suốt bảy năm, nàng đều cóthể đọc làu làu không sai một chữ.
Sau khi mẫu thân qua đời,nàng lại đem lời dạy ấy của người truyền cho hai muội muội, rất kiên nhẫn dạycác nàng, che chở các nàng, cố gắng muốn cho chính mình cùng hai muội muội đềucó thể đáp ứng được kỳ vọng của mẫu thân lúc sinh thời.
Có lẽ chính là vì quá nỗlực, ngẫu nhiên sẽ sinh ra hiện tượng tẩu hỏa nhập ma, chẳng hạn như lúcnày......
“Nếu chính cô không tốt,thì không có tư cách oán giận người khác đối với cô không tốt......”
Càng nói càng thích thú,không thể dừng cũng không muốn dừng.
“Nhớ rõ trước khi nói vớingười khác điều gì, cần phải suy nghĩ thật kỹ, uốn lưỡi bảy lần rồi hãynói......”
Cũng không biết đã sangchén trà thứ mấy, mà Mông Mông vẫn như cũ không có dấu hiệu dứt lời, tiếp tụcnước miếng tung bay chậm rãi mà nói, nhóm người còn lại chỉ biết cười khổ lắcđầu, biểu hiện của mọi người cũng rất phong phú.
Tuyết Tuyết cùng Xán Xánchăm chú lắng nghe, Chương Úc Tú trợn trắng mắt, Đỗ Tinh bắt đầu không kiênnhẫn, Đỗ Vĩ vụng trộm mở miệng ngáp, Chương Úc Hùng trên mặt viết hai chữ ‘hứngthú’, Lâm Chấn Bình khóe miệng cong lên cười mỉa, Gia Cát Văn Nghĩa dở khóc dởcười -- sao lại chọn thời điểm này để “giáo huấn” chứ.
Không một ai chú ý đếnthân ảnh đang đứng lặng yên như tượng đá ngoài cửa sổ.
“Cô phải là một nữ nhântốt, mới có tư cách chờ mong nam nhân đối tốt với mình,” Càng nói càng đi xa,càng giảng càng lạc đề, Mông Mông nhiệt tình vung vẩy hai tay, giống như đãquên vì sao lại bắt đầu cuộc ‘giáo huấn bất đắc dĩ’ này. “Nói chuyện cẩn trọng,bước đi đường hoàng, phải khiêm tốn, phải nhỏ nhẹ......”
“Được rồi, Mông Mông,được rồi!” Gia Cát Văn Nghĩa vội vàng ngắt lời, miễn cho nàng một đường nói đếnlúc xuất giá, đêm tân hôn tiếp tục rù rì với phu quân, sang ngày liền nghe đượctin tức hắn bỏ vợ, lý do: quá lắm lời.
“Còn có...... Á? Đại ca,huynh vừa nói gì?”
“Huynh nói, được rồi,không cần nói tiếp nữa.”
Phụ tử tòng huynh. (Chachết, phải nghe lời anh)
“Dạ, đại ca.” Mông Môngngoan ngoãn vâng lời.
Từ khi sinh ra đến nay,ngoại trừ lúc cự tuyệt gả cho Chương Úc Hùng, Mông Mông vẫn luôn ngoan ngoãnnghe lời, chỉ cần là lời nói của phụ thân hoặc đại ca, nhị ca, nàng không dámkhông nghe, cho dù là chuyện không hợp lý, nàng cũng nhất mực tuân theo.
Thế này không biểu thị lànàng không có chủ kiến, mà ngược lại, ý kiến của nàng so với cá trong biển cònnhiều hơn, nàng cũng rất thoải mái nói ra cho mọi người cùng bàn luận, nhưng mànàng hiểu được mọi việc cần phải có chừng mực. Tại thời điểm phụ thân cùng cácca ca kêu dừng, biết chính mình đã vượt qua bổn phận của nhi nữ, nàng lập tứcthu hồi ý kiến, ngoan ngoãn vâng lời khép miệng đứng một bên.
Lần sau có cơ hội lại“nói nhiều” một chút.
“Muội xuống bếp chuẩn bịbữa trưa đi!” Để tránh việc không cẩn thận lại tiếp tục rước lấy bài giảng kháccủa Mông Mông, Gia Cát Văn Nghĩa đành viện cớ sai muội muội rời khỏi.
“Dạ.” Mông Mông ngoanngoãn cùng hai muội muội tiến về phòng bếp.
Chương Úc Hùng đăm chiêudõi theo bóng dáng của Mông Mông, cho đến khi không thể nhìn thấy, hắn mới chậmrãi thu hồi tầm mắt.
“Hiền đệ, đại muội nhấtđịnh sẽ là một thê tử tốt.”
Gia Cát Văn Nghĩa làm saokhông hiểu được hàm ý trong câu nói của Chương Úc Hùng, “Đệ vốn cho rằng MôngMông gả cho đại ca là tốt nhất, chỉ là......” Hắn ngừng lại một chút. “Phụ mẫulúc sinh thời đã cho các muội ấy quyền tự quyết định việc hôn nhân đại sự củabản thân, mà lần trước Mông Mông cự tuyệt ......”
“Đại muội chán ghét huynhsao?”
“Không, lúc đó Mông Môngchính là lo lắng một khi muội ấy đã thành thân, đệ yên lòng thì sẽ...... Việcnày, đại ca cũng biết rồi đấy.”
“Như vậy......”
“Đệ hiểu mà, đệ sẽ lạitìm cơ hội nói chuyện với muội ấy.” Gia Cát Văn Nghĩamỉm cười gật đầu. “Đệ tinlà Mông Mông sẽ đáp ứng. Cho dù đệ nói muốn đem muội ấy gả cho lão già sắp tiếnvào quan tài ở thành Tây kia, Mông Mông đều chỉ có một câu trả lời ‘Dạ, đạica’. Muội ấy thật sự rất biết nghe lời!”
“Vậy làm phiền hiền đệ.”
“Yên tâm, việc này cứgiao cho đệ đi!”
Nghe đến đó, bóng ngườingoài cửa sổ cũng lặng lẽ rời đi, từ đầu đến cuối đều không có ai phát hiện rahắn. Trong phòng tiếp tục truyền ra tiếng nói.
“Trở lại chuyện chính đi,chờ sau khi đệ giao ra tất cả sổ sách......”
~.~
Không tán thành Gia CátVăn Nghĩa giao ra sổ sách đơn thuần là bản tính ích kỷ của Chương Úc Tú, nhưngcó một câu nàng không hề nói sai: ba tỷ muội Mông Mông đích thực là thiên kimđại tiểu thư được nuông chiều từ tấm bé.
Trừ bỏ cầm kim thêu thùađược học từ nhỏ, các nàng cho tới bây giờ cũng chưa thật sự động tay động chânvào việc gì, ngay cả khăn lau nhà cũng chưa có chạm qua, bởi vậy khi dọn đếnsống trong đại trạch Trần gia, mọi thứ đều tự bản thân lo liệu, ba tỷ muội thậtlà chật vật, còn gây náo loạn chịu không ít tiếng chê cười của mọi người xungquanh.
Chẳng hạn như khi nấu cơm, lại thiếu chút nữa đem toàn bộ gian bếp thiêu rụiđi.
Nhưng Mông Mông vẫn không nản lòng, nhất nhất quan niệm: việc không biết thìphải học, việc chưa làm thì từ từ rồi quen, quen rồi thì sẽ không cảm thấy vấtvả nữa.
Mà thực tế đúng là như vậy, chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, từ mới đầu cònlúng túng tay chân, các nàng cẩn thận học hỏi, chuyên tâm khám phá, quả nhiênrất nhanh nắm bắt được công việc, sau đó từ từ tiến vào giai đoạn thành thục.Tuy rằng bàn tay trở nên thô ráp, cơ thể mệt mỏi, nhưng các nàng cũng không cónửa câu oán hận.
Nếu suốt ngày cứ trách đời giận phận, thì làm sao còn có tâm sức mà vui hưởngcuộc sống tốt đẹp chứ?
“Đại tỷ, Đỗ đại ca mang gà và thịt bò đến đó!”
“Vậy à, các muội mau đem xuống đây!”
Một lát sau, Mông Mông đem thịt đã làm chín cắt thành từng miếng nhỏ, lạc bính (đãgiải thích ở chương nào đấy phía trên),bánh bao cùng đặt lêntrên mâm, sau đó lại lấy ra một cái chân gà, vài miếng thịt bò cùng ba chiếclạc bính, dùng giấy dầu gói lại.
“Được rồi, mang lên phòng cho cả nhà dùng đi!”
Trong khi Tuyết Tuyết cùng Xán Xán phân biệt một người bưng mâm, một người bêtô canh lớn rời khỏi phòng bếp, Mông Mông mang gói thức ăn đã chuẩn bị tìm đếnsương phòng đối diện, ở bên ngoài cửa sổ cẩn thận nghe ngóng một lúc lâu, nhậnđịnh trong phòng không có người, nàng mới lặng lẽ mở cửa sổ đem gói giấy đặt lênbàn trà gần đó, sau đó nhẹ nhàng khép cửa, nhón chân rời đi.
Như vậy, hắn chính là không có biện pháp mang trả lại nàng nha!
Không nghĩ tới thân ảnh của nàng vừa mới biến mất, liền lập tức nhảy ra hai tênăn mày bộ dáng bẩn thỉu. Nạn dân đã sớm rời khỏi nơi đây, bọn họ chính là khấtcái sống lay lất trong thành. Trong hơn một tháng qua, bọn họ rất kiên nhẫnđứng chờ bên cạnh cửa sổ, quả nhiên chỉ chốc lát sau, cửa sổ lại được đẩy ra.Vứt bỏ giấy gói bên ngoài, hai gã khất cái thuận tay cầm lấy sau đó nhanh nhưchớp chạy đi.
Mông Mông âm thầm tặngthức ăn cho thư sinh trong phòng hơn một tháng, hai cái gã khất cái kia cũngkhông duyên cớ “tiếp nhận” đồ ăn trong hơn tháng đó, nàng hoàn toàn không biếtviệc này, còn vui mừng tự đắc vì âm mưu đã thật hiện được.
Được rồi, không nuôi được gã khẳng khiu như trúc kia, chăn hai tên tiểu khấtcái này cũng tốt!
Sau khi mọi người đã dùng xong bữa, Tuyết Tuyết cùng Xán Xán dọn dẹp bát đũatrở lại nhà bếp, Mông Mông cũng bưng một giỏ đầy quần áo bẩn đi thẳng tới cáigiếng phía sau nhà.
“Các muội rửa chén, sau đó dọn dẹp phòng, tỷ đi giặt y phục.”
“Dạ, đại tỷ.”
Người thì hướng phòng bếp, người tiến về hậu viện, ba tỷ muội tự chia nhau làmviệc, luôn tay luôn chân cho đến lúc rửa xong bát đũa buổi cơm chiều mới có thờigian dừng lại nghỉ ngơi.
“A ~~”
Đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai phá tan bầu không khí tịch mịch nơihậu viện, tiếp đó là một giọng nói tỏ vẻ đau đớn, không tiếc lời kêu than.
“Gặp quỷ rồi! Đáng chết! Ôi, đau quá! Đau quá......”
Hít một ngụm rồi một ngụm khí, Mông Mông vừa mắng vừa bò dậy khỏi đống quần áobẩn đang vương vãi khắp nơi, thì ra là một viên đá to bằng con mắt, hại nàngngã dài trên mặt đất.
“Đúng là ngốc!” Nàng mắng chính mình, sau đó cong khuỷu tay xem xét vết thương,đau đến nỗi trong mắt bắt đầu nổi lên bọt nước, nàng cắn răng đem nước mắt nuốttrở về. Sau đó, cố gắng đứng lên, ai ngờ vừa mới dụng sức, lại phát ra tiếngrên càng đau đớn, “phanh” một tiếng, nàng vẫn đang ngồi trên mặt đất.
Là bị trật mắt cá chân.
Lúc này lại đau đến nỗi nước mắt cũng không kìm được, tranh nhau úa ra, nhưnglà nàng nhanh chóng dùng cánh tay “mưu sát” những giọt lệ này (nguyênvăn của tác giả),thuận tiện hủy thi diệt tích (xóadấu vết).
Hít một hơi dài bóp nắn mắt cá chân, mất thời gian nửa ngày trời, nàng rốt cuộccũng có thể đứng lên, trước đem quần áo bẩn vương vãi tứ phía thu thập vào giỏ,sau đó thật cẩn thận bưng giỏ từ từ đứng dậy. Đi được hai bước, bỗng dừng lại,kinh ngạc nhìn về phía trước, ngay tại bên kia thành giếng, có người khoanh tayđứng đó không hiểu đã nhìn nàng bao lâu.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn vào mắt nàng. “Vì sao không khóc?”
Mông Mông nghe được ngẩn ngơ, hỏi lại: “Vì sao phải khóc?”
Người nọ nheo mày, đôi con ngươi thâm trầm xoáy sâu vào mắt nàng một hồi, sauđó không nói lời nào xoay người bỏ đi; Mông Mông mờ mịt không hiểu gì, muốn làmcho rõ rốt cuộc là thế nào, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không ra, nàng nhún nhúnvai, mặc kệ không nghĩ nữa, tập tễnh từng bước đến bên thành giếng, thả giỏxuống đất.
“Người gì đâu kỳ quái.”
Nàng lẩm bẩm một hồi, đang chuẩn bị múc nước để giặt quần áo, đằng sau bỗngvang lên tiếng bước chân, liền quay đầu lại nhìn, thì ra là Tuyết Tuyết.
“Đại tỷ, đại ca muốn muội đến nói với tỷ tạm thời không cần lên tiền sảnh,tránh việc tỷ lại cùng với ả muội muội kia của Chương đại ca cãi nhau.”
“Tỷ không cãi nhau, tỷ là nói đạo lý với cô ấy!”
“Được được, là đại ca muốn tỷ tạm thời không cần lên tiền sảnh, miễn cho đại tỷcùng với ả muội muội kia của Chương đại ca ‘nói đạo lý’.”
“Sao tỷ lại phải cùng cô ta ‘nói đạo lý’?”
“Sổ sách cuối cùng cũng đã được đưa đến, Chương Úc Tú ở một bên huyên náo khăngkhăng không thể giao cho Bệnh Chốc Đầu......”
~.~
Lúc này không phải đêm khuya, mà là áng hồng mặt trời đang lặn --
“Gia Cát Văn Nghĩa đã đem toàn bộ sổ sách giao cho ngươi?”
“Đúng vậy, tất cả đều ở trong tay ta!”
“Như vậy, nợ của Tứ thẩm ta đã bồi thường toàn bộ?”
“Bồi thường toàn bộ! Bồi thường toàn bộ!”
“Tốt, liền đem tín vật trả lại cho ta.”
“Không thành vấn đề, đây, trả lại cho ngươi!”
“Sau này, chuyện của ngươi không có can hệ gì với ta.”
“Đừng nói giỡn, ta đã nắm trong tay gia tài vạn lượng, còn có thể xảy ra chuyệngì?”
~.~
Chuyện đại sự à!
“Đến rồi! Đến rồi! Đếnrồi!”
Đỗ Vĩ vừa chạy vừa hôlớn, mọi người nghe thấy từ bốn phương tám hướng đều tập trung lại đây, riêngMông Mông còn cầm trên tay một con dao chặt thịt!
“Ai đến? Quỷ ở Trần giaà?” Đỗ Tinh thuận miệng nói.
“Tinh tỷ!” Mông Mông kinhhãi hét lên, đưa tay vỗ ngực an ủi chính mình, thiếu chút nữa đem con dao cắtcơ thể thành hai nửa.
“Được rồi được rồi, khôngphải quỷ, là ‘thứ kia’, ‘thứ kia’ của Trần gia trang!”
“Tinh tỷ!”
“Như vậy cũng không được?Thôi quên đi!” Đỗ Tinh đưa mắt nhìn Đỗ Vĩ. “Đại ca, còn không mau nói, MôngMông sớm đã bị huynh hù chết rồi!”
“Là bị muội dọa chết!Không có việc gì lại đề cập đến ‘thứ kia’ làm chi?” Đỗ Vĩ dở khóc dở cười từchối thay muội muội nhận tiếng xấu. “Hai ngày trước, chúng ta không phải đã nóinhất định sẽ có đạo phỉ sao? Này nha, thật sự có, bọn chúng hiện tại đang ở VũDương tàn sát bừa bãi, ta nghĩ chúng sẽ sớm đến đây thôi!”
Thiên tai rút, đạo phỉlộng hành. Đó là hiện tượng tất nhiên, có một số là bất đắc dĩ, cũng có khôngít người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bất luận thế nào, nếu quan phủ mặc kệkhông quản hay có lòng mà không có lực, người dân cũng chỉ đành trông chờ cáckhoản cứu tế từ khắp nơi gửi đến.
“Thế nào?” Đỗ Vĩ quaysang hỏi muội muội Đỗ Tinh. “Muội đi hay không?”
“Nói thừa, đương nhiên làmuốn đi!” Đỗ Tinh không chút do dự điểm danh đầu tiên.
Lâm Chấn Bình cùng ChươngÚc Tú kín đáo đưa mắt nhìn nhau, tỏ tường suy nghĩ của đối phương, vì thế, conngười tự tư tự lợi chỉ biết nghĩ đến mình, không thèm quản sống chết của ngườikhác, Chương Úc Tú, đột nhiên lên tiếng đầy chính nghĩa.
“Chúng ta cũng đi đi, đạica, bằng không chúng ta học võ để làm gì, không phải là đế giúp người sao?”
Tư thời khắc Gia Cát VănNghĩa giao sổ sách, nàng đã muốn nhanh chóng rời đi -- lãng phí công sức cả nămtrời không nhận được đáp đền, còn ở lại làm gì?
Nhưng Chương Úc Hùngkhông hề nghĩ đến chuyện bỏ đi, bởi vì hắn còn chưa lấy được vợ, hơn nữa hắncũng tính xuất ra phần tài sản phụ thân lưu lại cùng Gia Cát Văn Nghĩa kết hợplàm ăn, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để buôn bán nhỏ, lại dựa vàokinh nghiệm tích lũy của Gia Cát Văn Nghĩa, muốn Đông Sơn tái khởi (2) chắccũng không gặp nhiều khó khăn.
Đùa cái gì mà đùa, khôngchiếm được tài sản Gia Cát gia, nàng đang lên kế hoạch làm thế nào đem phần disản phụ thân để lại cho đại ca gom vào tay, thế nào hắn lại muốn cùng người“không liên quan” này hợp tác, thử hỏi còn có đạo lý không!
Thế nhưng hiện tại làthời điểm thích hợp, trước đưa đại ca rời khỏi, sau đó muốn trở về Nam Dương,cũng phải chờ nàng nắm tài sản trong tay rồi hãy nói.
Chương Úc Hùng suy tư mộtlát rồi nói, “Được rồi.” Sau đó quay sang Gia Cát Văn Nghĩa. “Hiền đệ ở đâytịnh dưỡng dăm ngày nửa tháng, chờ ta trở về lại cùng nhau thảo luận chi tiết.”
“Không thành vấn đề, tiểuđệ nơi nào cũng không đi.”
Vì thế, huynh muội ChươngÚc Hùng cùng huynh muội Đỗ Vĩ cứ như vậy vội vàng rời đi, trong Trần gia trangchỉ còn lại có huynh muội nhà Gia Cát cùng Ngân Hoa, còn có gã thư sinh cáchchết đói không xa kia.
Mông Mông đang định quayvề phòng bếp, đi được hai bước lại quay trở lại. “Đại ca.”
“Sao?”
“Sáng sớm hôm nay muội rachợ mua gạo, nghe được một tin tức......”
“Chuyện gì?”
“À......” Mông Mông chầnchờ một chút. “Còn nhớ trước kia chúng ta tại Vinh Dương có vài tá điền, mỗikhi có thiên tai dịch họa, phụ thân luôn miễn cho họ nộp điền tô, nhưng là nămnay Bệnh Chốc Đầu lại cưỡng ép bọn họ giao tô, nếu không sẽ phải trả lại ruộngđất, bọn họ biết phải sống như thế nào đây! Vì vậy muội nghĩ......”
“Huynh hiểu,” Gia Cát VănNghĩa gật đầu nói. “Huynh bây giờ phải đi tìm hắn, khuyên hắn đừng bức báchngười ta, lưu lại đường sống cho mọi người, hắn cũng không chịu nhiều tổnthất.”
“Thiếp đi cùng chàng.”Ngân Hoa nắm lấy tay áo hắn.
“Nàng đi theo làm gì?”Nhớ lại thời điểm bọn họ rời Gia Cát gia, Bệnh Chốc Đầu tỏ ra mê đắm chảy cảnước dãi, Gia Cát Văn Nghĩa không cảm thấy đây là một chủ ý tốt.
“Bên cạnh có nữ nhân, cólẽ hắn sẽ có một chút biểu hiện hào phóng!”
Gia Cát Văn Nghĩa caumày, hoàn toàn không tán đồng, thế nhưng...... “Thôi được.” Vì những tá điềnđang lâm vào tuyệt vọng không lối thoát, hắn không thể không dốc hết toàn lực.
Nhưng bọn hắn chưa đếncanh giờ đã trở lại, hơn nữa một người ôn hòa hiếm khi nổi giận như Gia Cát VănNghĩa lúc này đây trên đỉnh đầu như có lửa cháy.
“Tên đáng chết ấy, dámnói sống chết của người khác cùng hắn không có quan hệ, cho nên đã thuê thìthuê, một quan tiền cũng không thể thiếu, càng không thể khất nợ, trừphi......”
“Trừ phi cái gì?” MôngMông vội hỏi.
Gia Cát Văn Nghĩa đưa mắtnhìn Ngân Hoa. “Trừ phi Ngân Hoa gả cho hắn!”
Ngân Hoa ngược lại khôngtức giận, còn mỉm cười trấn an người yêu. “Đừng nóng giận, đại công tử, loạingười như hắn sớm hay muộn cũng gặp báo ứng!”
Đồng tình đồng tình!
Nhưng còn chưa kịp nhìnthấy Bệnh Chốc Đầu chịu báo ứng, các tá điền đã sống không bằng chết rồi!
Sau đó, MôngMông đến hậu viện giặt quần áo, trong đầu không ngừng suy nghĩ nên làm thế nàođể giúp đỡ các tá điền đáng thương, phiền não múc nước, phiền não ngồi xổmxuống giặt quần áo, phiền não dùng chày đập đập quần áo bẩn, phiền não giángmạnh một đòn đi xuống, phiền não đập vào gan bàn tay, trong nháy mắt, tâm hồnđang vất vưởng trên cao nhanh chóng trở lại, nàng bất ngờ thở dốc, giữ chặt bàntay bị chính mình đập vào......
@#%〉#&%#$......
Miệng mở lớn so với đĩađựng rau còn to hơn, lại đau đến nỗi khóc không thành tiếng, ngay cả hô hấpcũng không thông, hốc mắt nhanh chóng tích đầy nước mắt, nhưng ngay thời điểmsắp rơi xuống, nàng dùng tay lau đi, lại tích đầy, lại lau đi, cứ tích đầy, lạilau đi, tiếp tục tích đầy, tiếp tục lau đi......
Nói không khóc chính làkhông khóc!
Vất vả qua đi, đau đớnrốt cuộc cũng giảm bớt đến giới hạn có thể chịu đựng, nàng mới từ từ thở dàimột hơi, sau đó chậm rãi buông ra tay phải, cúi đầu kiểm tra bàn tay trái đangbị sưng đỏ, chợt nhìn thấy ở một bên, gã thư sinh khẳng khiu kia không biết khinào lại chạy tới xem nàng giặt quần áo, lặng yên không một tiếng động đứng đó,rất giống u linh sống tại Trần gia trang.
Hắn cũng không vừa vặn họTrần đấy chứ?
“Vì sao không khóc?” Hỏi.
“Vì sao phải khóc?” Hỏingược lại.
Lại tiếp tục nhìn chămchú một hồi, sau đó quay lưng bỏ đi, Mông Mông dở khóc dở cười nhìn người đónhanh chóng khuất dáng, thật không hiểu hắn rốt cuộc là muốn hỏi cái gì?
Nàng khóc hay không liênquan gì tới hắn?
“Thật khiến người ta tòmò mà!” Nàng lẩm bẩm, cúi đầu tiếp tục giặt quần áo. Lúc này, nàng rất cẩn thậnkhông để chày lại đập vào tay.
Cần giặt là quần áo,không phải tay nàng.
~.~
Thiện có thiện báo, ác cóác báo, không phải không báo, chỉ là thời gian chưa tới.
Thông thường, ác nhân hung hăng một thời gian dài sau đó mới gặp quả báo, đâycơ hồ đã trở thành quy luật, nhưng Bệnh Chốc Đầu làm ác gặp báo quả thật rấtnhanh, chỉ ba ngày sau khi Gia Cát Văn Nghĩa đi khuyên bảo không thành, BệnhChốc Đầu đã bị báo ứng phủ vào mình.
“Đại ca! Đại ca! Đại ca!”
“Đại tỷ! Đại tỷ! Đại tỷ!”
Mỗi người kêu một tiếng,Tuyết Tuyết cùng Xán Xán tranh nhau chạy vội vào tiền sảnh Trần gia trang, thởhổn hển như gặp phải ma.
“Đại ca...... Bệnh ChốcĐầu hắn gặp báo ứng !”
“Đại tỷ, kia...... BệnhChốc Đầu hắn...... Hắn đáng đời!”
Mông Mông cùng Gia CátVăn Nghĩa nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau, sau đó đỡ lời các nàng.
“Được rồi, được rồi, thởđi rồi hãy nói!”
Một lát sau, hai tỷ muộirốt cục cũng thông hơi thở, lại bắt đầu vội vã tranh nhau nói.
“Đại ca, đại tỷ, BệnhChốc Đầu kia, hắn ngã bệnh......”
“Đúng, đúng, bệnh rấtnặng......”
“Nghe nói lúc đầu, đầuhắn đau như búa bổ......”
“Sau đó lại đau bụng lănlộn trên mặt đất......”
“Tiếp theo ói dữ dội, lạicòn thổ ra huyết......”
“Lại còn bị tiêu chảy,nghe đâu còn chảy cả máu......”
“Ở bên ngoài tường là đãnghe thấy tiếng hắn kêu la......”
“Vừa khóc vừa không ngừngkêu cứu mạng!”
Thảm như vậy?
“Hắn ăn gì trúng ư?” MôngMông lẩm bẩm.
“Không biết, nghe nói đạiphu xung quanh Nam Dương thành đều không tra được nguyên nhân......”
“Mẫu thân hắn chỉ đànhphái người đi nơi khác tìm đại phu......”
“Nhưng mà xem ra không cóhi vọng!”
“Đúng là báo ứng!”
Nhưng mà chỉ hai ngàysau, hai tỷ muội Tuyết Tuyết cùng Xán Xán hối hận không thôi, hối hận vì đã vuisướng khi Bệnh Chốc Đầu gặp họa, bởi vì......
Gia Cát Văn Nghĩa cũnglại lần nữa ngã bệnh.
Không phải như Bệnh ChốcĐầu chịu đựng thống khổ, mà là cũng như ngày trước, một khi nằm trên giường sẽkhông thể đứng dậy, sau đó từng ngày từng ngày suy nhược, cho đến khi trút hơithở cuối cùng.
“Bệnh Chốc Đầu từng chữakhỏi bệnh cho đại ca, hắn nhất định có biện pháp, tỷ đi tìm hắn!”
Mông Mông hoảng loạn chạyvề phía cửa lớn, không chú ý tới sau lưng có một đôi mắt đạm mạc nhìn theo chođến khi nàng khuất dáng. Hắn rủ mắt xuống tự hỏi bản thân.
Đã sớm có thể bỏ đi, saovẫn còn chần chừ ở lại?
----------
1. Tìm hiểu thêm“tam tòng tứ đức” ở đây.
2. Đông Sơn tái khởi: thành ngữ Trung Quốc. Đời Đông Tấn, Tạ An từ quanvề ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối.Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiềungười đương thời hâm mộ. Người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơiẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau, Tạ An lại xuất chính, làmquan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phụckhởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùnghưng được thanh thế.