Hải Vân Tiên Tử đang nằm nghĩ trên giường. Sắc mặt của nàng đã khôi phục vẻ xinh tươi như cũ, nhưng vẫn còn thoáng hiện vẻ buồn đau.
Thích Đinh Nhạn bước đến trước giọng nàng, im lặng đưa mắt nhìn nàng.
Trong giây phút đó, khiến nàng không nói chi cả.
Hai người cùng chỉ nhìn thẳng vào mắt của nhau, bùi ngùi im lặng.
Nàng cảm thấy trong lòng hết sức chua xót, suýt nữa không cầm được đôi dòng lệ.
Nàng đã hiến dâng cho Thích Đinh Nhạn linh hồn của một cô gái. Nhưng nàng đã vĩnh viễn không thể nào được tình yêu của Thích Đinh Nhạn, cũng như sẽ vĩnh viễn không được hạnh phúc ở tương lai.
Vi Thích Đinh Nhạn giờ đây đã trở thành một con người tàn phế. Chàng sẽ không thể nào cung ứng cho một người con gái tất cả những nhu cầu trong đời sống.
Nàng mỉm cười buồn bã nói :
- Trong người anh còn có cảm giác khó chịu không.
Thái độ của nàng trông như thái độ của người vợ lo lắng cho chồng. Câu nói đó nó càng làm cho người nghe cảm động hơn một vạn lần tiếng nói yêu đương.
Thích Đinh Nhạn cảm động đến tuôn trào đôi dòng lệ. Chàng tha thiết nói :
- Tôi... đã hoàn toàn khoẻ, nhưng thực không biết phải cảm kích với cô bằng cách nào!
- Cảm kích việc chi ở tôi.
- Về cái ơn cô đã cứu mạng cho tôi!
- Đấy chỉ là một việc tôi cần phải làm. Vì, tuy tôi đã bị đuổi ra khỏi môn phái, nhưng dù sao trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhan-hac-lang/2165134/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.