Chương trước
Chương sau
Vị Chưởng môn Thiếu Lâm phái nghe thế, bèn dẫn môn hạ lui ra khỏi miếu.

Giờ đây, trong ngôi miếu chi còn lại ba mươi bốn vị môn nhân.

Thích Đinh Nhạn nói :

- Bắc Cực Hồ Tiên là kẻ phản trắc của bản môn, cần phải trừng trị, vậy xin nhị vị Chấp pháp Trưởng lão tuyên đọc kỷ luật của bản môn!

Tá Thiên Vương bước lên thần điện, tuyên đọc qua một lượt những điều khoản kỷ luật của Hồng Kỳ môn. Tất cả các môn nhân đều tuyên thệ sẽ giữ đúng những điều khoản kỷ luật ấy.

- Mang Bắc Cực Hồ Tiên ra xử trị!

Câu nói của Tá Thiên Vương chưa dứt thì bỗng nghe một giọng cười lạnh lùng xé không gian truyền đến. Tất cả những người có mặt đều không khỏi biến sắc.

Ngay lúc đó, có tiếng U Minh Quỷ Nữ vọng đến :

- Bằng hữu là cao nhân phương nào.

Một giọng lạnh lùng khác nói :

- Thích Đinh Nhạn quả là thần thông quảng đại, giải trừ được Tà Đơn của ta, lại thu môn nhân của ta nữa. Việc ấy thực không ai ngờ đến được.

Thích Đinh Nhạn nghe qua hết sức kinh hoàng. Chàng không ngờ kẻ xuất hiện ấy lại chính là Ngân cung Cung chủ Giang Tiểu Phân.

Thích Đinh Nhạn ngửa mặt nhìn lên, trông thấy Ngân cung Cung chủ Giang Tiểu Phân dưới sự hộ vệ của một người đàn bà xinh đẹp và một người đàn bà xấu xí, đang tiến tới cửa miếu.

U Minh Quỷ Nữ liền lách mình ngang qua chận đường tiến của họ lại.

Giang Tiểu Phân cất giọng lạnh lùng quát :

- Hãy tránh ra!

Tiếng quát ấy không to lắm, nhưng bên trong có một uy lực hết sức mạnh mẽ, khiến U Minh Quỷ Nữ không khỏi rùng mình, lạnh lùng nói :

- Không thể làm như vậy được!

Luật Nhân Vương là Tổng soái của Hồng Kỳ môn, nên trông thấy liền cất tiếng cười nhạt, rồi tràn thẳng đến trước cửa nói :

- Bằng hữu muốn tiến vào đây, xin hãy nói rõ danh tánh đã!

Trong khi Luật Nhân Vương lướt ra tới trước cửa, thì Thất Hải Thần Long là Phó tướng, nên không thể không tràn theo. Ông ta cản ngang cây gậy đứng sững vững vàng.

Thế là cuộc diện trong gian miếu đã ngột ngạt không khí sát phạt.

Giang Tiểu Phân lạnh lùng quát :

- Các người thực sự không chịu tránh đường hay sao.

- Đúng như vậy!

Giang Tiểu Phân cất tiếng cười dài, nói :

- Với tài nghệ của các ngươi mà cũng muốn ngăn chận bước tiến của ta, thì quả là không biết lượng sức mình!

Câu nói chưa dứt, thì bà ta tràn ngay tới, U Minh Quỷ Nữ quát rằng :

- Nếu bà không lui ra, thì tôi phải ra tay đó!

Giang Tiểu Phân không ngớt cất tiếng cười nhạt, đồng thời đã tràn đến sát trước cửa. Bởi thế, U Minh Quỷ Nữ quát to một tiếng, rồi vung cánh tay ngọc lên đánh thẳng một chưởng về phía Giang Tiểu Phân.

Sau thế chưởng của U Minh Quỷ Nữ, liền nghe một tiếng hự khô khan xé không gian truyền lại. Tức thì, đã thấy U Minh Quỷ Nữ thối lui ba bốn bước, miệng trào máu tươi.

Ngay lúc ấy, Giang Tiểu Phân đã nhanh như điện chớp, nhún người lao thẳng vào trong.

Luật Nhân Vương quát to một tiếng, rồi vung chưởng đánh xéo về đối phương.

Thế chưởng của ông ta vô cùng mạnh mẽ, khiến Giang Tiểu Phân không khỏi kinh hãi. Bà ta vung tay đỡ thẳng vào, người đã bị đẩy lui một bước.

Qua một tiếng “ầm” to, Luật Nhân Vương cũng bị hất lui ba bước, mới gượng đứng vững lại được.

Ngay lúc ấy, bỗng Thích Đinh Nhạn quát to :

- Hãy ngưng tay đã!

Luật Nhân Vương nghe thế, liền lui trở lại, đôi mắt lộ sắc ngạc nhiên nhìn đăm đăm vào mặt Thích Đinh Nhạn.

Sắc mặt Thích Đinh Nhạn không một tí tình cảm, lạnh lùng nói :

- Hãy để bà ấy bước vào!

Giang Tiểu Phân cười nhạt, rồi chậm rãi bước thẳng đến đại điện.

Đôi mắt Thương Hải Khách xoay qua một lượt, rồi vụt bước tới trước mặt Luật Nhân Vương khẽ nói :

- Tổng soái, xin ông cho người giữ chặt cửa ra vào!

Luật Nhân Vương chợt nhớ ra, là bao nhiêu người hiện diện, tuy không biết người đàn bà này là ai, nhưng nếu giữa lúc tình trạnh đang khẩn trương này, mà môn nhân của Ngân Diện hội mở cuộc đại tấn cống, thì làm sao đối phó.

Luật Nhân Vương đưa mắt nhìn về phía Đoạn Hồn Diêm Quân và Thiên Ma Quỷ Tẩu, ông vẫy tay gọi hai người này bước đến...

Trong khi ấy, Giang Tiểu Phân đã bước đến trước đại điện, rồi dừng chân đứng yên lại. Tất cả những tia mắt của mấy chục môn nhân đều cùng một lúc đổ dồn vào khuông mặt của bà ta.

Giang Tiểu Phân cười nhạt nói :

- Thích Đinh Nhạn, ngươi đã giải trừ được Tà Đơn rồi chăng.

- Đúng như vậy!

- Tốt lắm! Chẳng hay nơi đây ai là môn đồ của Dương Thần.

- Việc ấy bà không cần tìm hiểu làm gì!

Giang Tiểu Phân cất tiếng cười sâu hiểm nói :

- Thích Đinh Nhạn, giờ đây ta không làm khó dễ chi ngươi, nếu ngươi bằng lòng ngoan ngoãn trao trả Hứa Trân ra!

- Nếu tôi không trao trả thì sao.

- Việc ấy rất đơn giản, là trong trường hợp đó, thì e rằng chẳng riêng ngươi là người bị mất mạng dưới ta ta!

Thích Đinh Nhạn cười to như cuồng dại, nói :

- Nếu thế thì nên thử cho biết!

Sắc mặt của Giang Tiểu Phân biến hẳn, nói :

- Ngươi thực sự không bằng lòng trao trả chăng.

- Đúng thế...

Tiếng “thế” chưa nói dứt thì tấm thân kiều diễm của Giang Tiểu Phân đã bay vọt lên, xẹt thẳng về phía Thích Đinh Nhạn.

Ngay lúc ấy, Hải Vân Tiên Tử đã kịp thời co ngón tay búng ra tức thì thân hình vừa mới vọt lên của Giang Tiểu Phân đã bị hất lùi trở lại.

Đôi mắt của Giang Tiểu Phân lộ sắc kinh hãi, lạnh lùng nói :

- Hay tuyệt! Thực chẳng ngờ quý môn phái đã có người luyện được Đàn Chỉ Thần Công!

Hải Vân Tiên Tử cất tiếng cười khanh khách, rồi vụt bước thẳng tới. Thích Đinh Nhạn thầm nghĩ :

- Hải Vân Tiên Tử này là ai mà lại luyện được Đàn Chỉ Thần Công thượng thặng ấy.

Hải Vân Tiên Tử nói :

- Theo ý ta, bà nên ngoan ngoãn rút lui trở về thì hơn, nếu chẳng phải thế thì việc thắng bại về ai thực chưa dám đoán trước được!

Nói dứt lời, Hải Vân Tiên Tử liền tràn người tới. Vô Cực Tinh Quân, Tá Thiên Vương, và Hãm Địa Vương trông thấy thế, cũng nối gót tràn về phía đối phương. Thế là bầu không khí đã trở nên vô cùng nặng nề, ngột ngạt.

Giang Tiểu Phân dường như không ngờ rằng người con gái xinh đẹp tuyệt trần không thua kém gì Hằng Nga này, võ công lại cao cường đến như thế. Do đó, bà ta liền cất tiếng cười nhạt, rồi vung tay mặt lên đánh thẳng một chưởng về phía Hải Vân Tiên Tử. Đồng thời, lao vút về phía Thích Đinh Nhạn.

Tất cả hành động của Giang Tiểu Phân đều hết sức nhanh nhẹn. Hải Vân Tiên Tử phải lách mình thối lui ra sau ba bước, nhưng tay trái đã kịp thời phản công lại. Thế rồi, liền thấy bóng người lồng lộn, trong nháy mắt là đôi bên đã đánh nhau ba thế võ.

Trong khi đó, bỗng nghe có một tiếng quát trong trẻo rằng :

- Hãy ngưng tay đã!...

Liền đó, có một bóng người bay thoắt đến, người ấy không ai khác hơn là Hứa Trân. Giang Tiểu Phân liền cất tiếng cười lớn, quát :

- Hứa Trân hãy bó tay chịu trói đi!

Nói đoạn, bà ta liền xoay người rồi tràn thẳng về phía Hứa Trân. Hứa Trân nhanh nhẹn vung chưởng đánh ra và thối lui ra sau nửa bước.

Trong khi đó, Hải Vân Tiên Tử cũng đã kịp thời vung tay ra, đẩy lui Giang Tiểu Phân.

Hứa Trân nghẹn ngào nói :

- Má, chẳng phải Má đã bảo rằng Má không phải là người mẹ ruột thịt của con đó sao. Má... tại sao lại phải ra tay sát hại Cha con như thế... Con không thể nào tha thứ cho má được!

Giang Tiểu Phân lạnh lùng nói :

- Ta ra tay sát hại ông ấy thì ngươi định làm chi ta.

- Con sẽ căm hận Má mãi mãi!

- Căm hận ta. Hứa Trân, ta sẽ thanh toán ngươi!

Hứa Trân cất giọng thiết tha nói :

- Má, Má thực có lỗi với Cha con, và cũng không tròn tình thương đối với chị em con... Má đã mang đến chi cho đời con.

Nói đoạn, nàng khóc nức nở.

Giang Tiểu Phân lạnh lùng nói :

- Giờ đây, ngươi thực sự không chịu theo ta trở về hay sao.

Hứa Trân nghiến chặt đôi hàm răng. Trong giây phút đó, nàng bỗng trở thành hết sức bình tĩnh, nói :

- Má định giết tôi chăng.

- Không hẳn như thế!

Hứa Trân cất giọng tha thiết nói :

- Má, Má đã nhẫn tâm sát hại cha con... Má không xứng đáng là bậc mẹ hiền, lòng dạ Má thật độc địa như rắn rết...

- Câm miệng lại!

- Cũng được, con là người do Má sinh ra, vậy con sẵn sàng trả lại sinh mệnh của con cho Má. Vậy Má hãy xuống tay đi!

Giang Tiểu Phân tái hẳn sắc mặt trông hết sức đáng sợ. Bà ta cất giọng cười ghê rợn, rồi lao thẳng về phía Hứa Trân.

Hải Vân Tiên Tử thấy thế, liền vung chưởng quét ra, quát :

- Đố bà dám...!

Hứa Trân lúc ấy đang đau xót đến mức không còn thiết chi đến mạng sống nữa.

Nàng uất ức vì không được chết ngay cho khỏi bị dày vò đau khổ. Bởi thế, nàng bất thần vung tay ra tấn công về phía Hải Vân Tiên Tử quát :

- Đấy là việc riêng của tôi, ai bảo cô can thiệp...

Thích Đinh Nhạn trông thấy thế liền nói lớn :

- Hứa cô nương, cô điên rồi hay sao.

Liền đó, bất ngờ có một tiếng gào thảm thiết vang lên, khiến mọi người có mặt đều không khỏi kinh hãi.

Thích Đinh Nhạn đưa mắt nhìn qua, gầm lên một tiếng to. Chàng vì không đè nén được cơn đau xót trong lòng, nên ụa lên một tiếng rồi nhổ ra một búng máu tươi, đồng thời nhanh nhẹn lao vút người về phía Giang Tiểu Phân.

Thì ra, chỉ trong một cái chớp mắt, Hứa Trân đã bị trúng một chưởng của Giang Tiểu Phân, miệng trào máu tươi, rồi té lăn ra đất.

Giang Tiểu Phân lại hạ độc thủ với ái nữ của mình như thế, thử hỏi làm thế nào không khiến Thích Đinh Nhạn phải căm tức đến suýt nổ tung lồng ngực.

Thích Đinh Nhạn vừa lao thẳng về phía Giang Tiểu Phân vừa gằn giọng quát :

- Giang Tiểu Phân, bà thật là độc ác!

Dứt lời, chàng vung chưởng đánh thẳng về phía đối phương. Giang Tiểu Phân khẽ quát :

- Ngươi muốn chết mà!

Liền đó, bà ta liền vung chưởng quét thẳng ra một thế võ hết sức lợi hại. Xem ra, Thích Đinh Nhạn tất phải bị mất mạng dưới tay của Giang Tiểu Phân. Nhưng Hải Vân Tiên Tử đã bất thần quát to lên :

- Lui trở lại...

Cùng một lượt với tiếng quát, Hải Vân Tiên Tử đã kịp thời đánh ra ba chưởng đẩy lui Giang Tiểu Phân trở lại.

Bỗng nhiên, người đàn bà xấu xí đi theo Giang Tiểu Phân cất tiếng hú rùng rợn như tiếng ma rên. Tức thì liền theo đó tiếng quát nổi dậy như sấm, tứ phía cánh cửa vọng đến.

Thế là mấy mươi Người Mặt Bạc xuất hiện ngay cửa miếu. Ba Người Mặt Bạc dẫn đầu cất tiếng quát to rồi xông thẳng vào trong.

Chiếc quạt Phỉ Thúy Phiến của Luật Nhân Vương và chiếc gậy của Thất Hải Thần Long cùng quét ra một lúc. Liền đó, tiếng gào thảm thiết vang lên, và ba Người Mặt Bạc vừa xông vào đã ngã lăn ra đất chết thảm thiết.

Ba Người Mặt Bạc đó vừa ngã xuống, thì bao nhiêu người khác lại ồ ạt tràn tới. Thốt nhiên, một tiếng nổ ầm thực to vang lên, khiến cả ngôi Diêm Vương miếu đều rung chuyển. Liền đó, ai nấy trông thấy vách tường của ngôi miếu đã bị đánh thủng mấy lỗ to.

Huyết Kiệu chủ nhân thét lên một tiếng trong trẻo rồi lao vút về phía ấy ngăn chận số môn nhân của Ngân Diện hội đang tràn vào. Trong khi đó, bức vách tường bên cạnh lại bị đánh vỡ, đồng thời mấy mươi Người Mặt Bạc từ ngoài ồ ạt tràn vào như ngươi vỡ bờ.

Thích Thiết Hoa và Tình Hải Đoạn Trường Nhân trông thấy thế liền nhanh nhẹn tràn tới ngăn hai mươi chính đối phương lại.

Thế là tất cả cao thủ của Hồng Kỳ môn đều xông ra ngăn địch. Không khí sát phạt đã tràn ngập ngôi miếu.

Chẳng mấy chốc, ngoại trừ Thích Đinh Nhạn, còn thì tất cả mọi người đều bắt đầu xô xát với nhau. Thích Đinh Nhạn kêu to lên rằng :

- Hứa muội muội...

Câu nói chưa dứt, chàng đã lao thẳng người về phía Hứa Trân. Sắc mặt của Hứa Trân đang tái nhợt như một tờ giấy trắng, nàng đưa mắt nhìn chăm chú vào Thích Đinh Nhạn, nói :

- Thích ca ca... Tôi nguy mất...

- Ồ!... Không...

- Xin vĩnh biệt, Thích ca ca!...

- Em không thể nào chết được!

Trong lúc đó, hơi thở của nàng mong manh như sợi tơ trời, đôi khóe mặt của nàng đang trào ra hai hạt lệ. Hai hạt lệ ấy đã ngưng đọng lại không còn chảy theo thành dòng nữa. Vì sinh mạng của nàng cũng sắp đến hồi tắt nghĩ!

Nàng gượng cười rồi lấp bấp :

- Thích ca ca... Bà ấy sinh tôi ra, vậy nay... tôi trả sinh mạng lại cho bà ấy!...

Như thế, tức là tôi... không có lỗi chi với bà ấy cả! Tôi... bằng lòng chết!... Đôi khóe mắt của nàng lệ nóng lại trào ra. Trông thấy thế, Thích Đinh Nhạn cũng khóc mùi :

- Hứa muội... Em không thể bỏ anh ra đi như thế!

- Không, Thích ca ca... có lý nào anh không hiểu, chúng ta là... người cùng huyết thống. Do đó, giữa hai chúng ta, không thể nào thành vợ chồng được.

Thích Đinh Nhạn rơi lệ nói :

- Hứa muội muội, trong đời anh chỉ có thương em mà thôi...

- Muộn rồi... Tôi lúc nào cũng biết ơn... đối với tình thương của anh. Nhưng mong rằng kiếp sau... Thích ca ca...

Nàng nghẹn ngào khóc không nên lời. Đây thực là một khung cảnh ai trông đến cũng phải cảm động. Nàng ra đời trong một khung cảnh hoàn toàn bất hạnh, và lìa bỏ dương thế cũng trong một khung cảnh đầy đau thương. Nhưng trời hỡi, nàng nào có được một sự đền đáp gì!

Một màn bi kịch giữa một đôi trai gái đã diễn ra giữa những tiếng sát phạt rền trời.

Bỗng nhiên, có tiếng người la kinh hoảng lên :

- Hoạt Cương Thi!

Tiếng kêu kinh hoàng ấy chưa dứt, ba con Hoạt Cương Thi đã lao thẳng vào cửa cái với một sức mạnh ồ ạt khiếp người.

Hoạt Cương Thi vừa xuất hiện, đã khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh hãi. Luật Nhân Vương vung cuồng loạn chiếc quạt Phỉ Thúy Phiến ra ngăn một con Hoạt Cương Thi lại. Nhưng hai con khác lại tràn tới như một ngọn gió hốt.

Qua hai tiếng hự khô khan, tức thì đã thấy Đoạn Hồn Diêm Quân và Thiên Ma Quỷ Tẩu bị Ma Phong quét trúng, ngã lăn ra đất.

Luồng Ma Phong độc địa của hai con Hoạt Cương Thi sau khi quét trúng Đoạn Hồn Diêm Quân và Thiên Ma Quỷ Tẩu, thì chúng lại liền lao vút tới với một sức mạnh không ai có thể đỡ nổi.

Thế là, có năm người nữa lại bị Ma Phong quét trúng cùng té lăn ra. Trận đánh đã thay đổi to tát sau khi có những con Hoạt Cương Thi xuất hiện, vì không ai có thể ngăn chúng nó cả. Xem ra Hồng Kỳ môn rất có thể bị tiêu diệt dưới tay chúng.

Xem tiếp hồi 66 Xương núi máu sông
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.