Y Đằng Cửu Mộc Tử ngây người, cô ta nghĩ rằng Thiệu Tình sẽ trực tiếp gϊếŧ cô hoặc ném cô xuống biển cho cá ăn nhưng Thiệu Tình thì không, cô không làm gì cả, sau khi cảnh cáo xong, cô lười biếng đi đến nơi mà cô câu cá ban đầu, lúc cô ôm Nhị Ngốc, cô tủm tỉm quay đầu lại và nói: "Ồ, tôi quên nói với cô, người đàn ông này cũng là của tôi."
Cô ta không bị gϊếŧ, có vẻ như cô ta được phép ở trên thuyền, Y Đằng Cửu Mộc Tử khóc vì vui mừng, cực kì biết ơn.
Vì cô ta biết rất rõ ở mạt thế điều gì sẽ xảy ra với một người thèm muốn đàn ông của nữ dị năng giả, cô ta chuẩn bị sẵn sàng chết, nhưng vô tình kiếm lại mạng sống.
Đương nhiên cô ta không biết, nếu không phải cô ta chưa kịp làm gì thì Thiệu Tình đã ném cô xuống biển từ lâu rồi, nhưng vẻ mặt lấy lòng của Yến Kì Nguyệt làm Thiệu Tình vui vẻ, vì vậy cô có loại suy nghĩ "Cho cô ta một cơ hội” này.
Không hơn.
Sau đó Phong Lan cùng Y Đằng Cửu Mộc Tử sống cuộc sống mù mắt chó mỗi ngày, một người Nhị Ngốc, một người Yến Kì Nguyệt, đều dính nhau muốn chết, hận không thể cả ngày đều dính ở trên người Thiệu Tình.
Ban đầu Y Đằng Cửu Mộc Tử cùng Thiệu Tình ngủ một phòng, vì tự làm tự chịu bị đuổi ra, chỉ có thể ôm chăn ngủ trên boong tàu.
Sau đó Yến Kì Nguyệt cùng Nhị Ngốc ngay lập tức nhân cơ hội quay lại giường của Thiệu Tình, họ khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-me-quy-bao/1081196/quyen-2-chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.