Nói đến đây, Thiệu Tình không khỏi nghi hoặc hỏi: "Tại sao hắn ta lại muốn chọc giận tôi? Hắn ta chọc tức tôi thì có ích lợi gì? Tôi thật sự không đoán được ."
Yến Kì Nguyệt cũng cau mày phân tích: "Chẳng lẽ hắn ta đang chọc tức em để khiến em bỏ qua những chi tiết khác? Cho nên, căn cứ này có ẩn giấu bí mật."
"Theo những gì anh nói." Thiệu Tình suy nghĩ một chút rồi nói, "Có phải..... Có phải là khu rừng đó không? ”
Cả hai người đều nghĩ về khu rừng, về thái độ rất khác thường của Quan Hải Sơn khi họ đề cập đến khu rừng.
“Trực giác nói cho tôi biết chuyện này hình như không đơn giản như vậy.” Thiệu Tình suy tư hồi lâu, sau đó nói: “Chờ Nhị Ngốc trở về, hỏi cậu ấy có phát hiện gì không. Nếu không có phát hiện gì khác, chúng ta phải tiến vào khu rừng một chuyến, dù đó có là một cạm bẫy, cũng phải đi vào."
"Có câu nói : Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Rất có thể họ cũng nghĩ như vậy. " Thiệu Tình đi tới đi lui một lúc mới nói:" Tôi luôn nghĩ trong khu rừng đó sẽ có thứ mà chúng ta đang tìm kiếm. Quan Hải Sơn không ngốc, hắn cũng biết chúng ta không ngốc. Nếu đây không phải là một cái bẫy. Vậy thì tốt nhất, nếu đây là bẫy thì hắn ta phải dùng mồi thật, đến bắt chúng ta, cho nên dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải kiểm tra khu rừng đó.”
Yến Kì Nguyệt gật đầu, anh rất hiểu tâm tính của Thiệu Tình. Trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-me-quy-bao/1081183/quyen-2-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.