Tửu lượng Yến Kì Nguyệt không tốt, uống hơn một ly tử, cả người đều đỏ như tôm luộc, khi Thiệu Tình nâng anh dậy, anh hành động như bạch tuộc bám trên người Thiệu Tình.
Một thân nồng nặc mùi rượu kia, như không phải anh uống một ly mà là một vại, Thiệu Tình không thể không trực tiếp đem anh đi vào trong phòng tắm.
Bởi vì lúc trước không ai ở, trong phòng tắm không có bình nước nóng, tự nhiên cũng không có nước ấm, Thiệu Tình không dám dùng nước lạnh tắm rửa cho Yến Kì Nguyệt, dù sao thân thể và gân cốt Yến Kì Nguyệt đều yếu, lại không muốn để cho anh một thân mùi rượu đi ngủ, như vậy khẳng định không thoải mái.
Cô vốn nghĩ đi đun ít nước nóng cho Yến Kì Nguyệt tắm rửa, làm sao nghĩ đến, Yến Kì Nguyệt ôm chặt cô không buông tay, cuối cùng chỉ có thể gọi Nhị Ngốc đến, để Nhị Ngốc nấu nước.
Vừa lúc vài con ma men cũng phải tắm rửa, vì thế Nhị Ngốc và Phó Cảnh Mạch cùng nhau, nấu rất nhiều nước đưa lên.
Thiệu Tình đổ nước lạnh, vừa đủ một bồn nước tắm ấm, sau đó bắt đầu lột quần áo Yến Kì Nguyệt, cả người Yến Kì Nguyệt đều đỏ rực, cũng không phản kháng, thành thành thật thật để cho Thiệu Tình lột, Thiệu Tình bảo anh nâng tay, anh liền nâng tay, Thiệu Tình bảo anh nhấc chân, anh liền nhấc chân, đặc biệt ngoan.
Thể chất Yến Kì Nguyệt là loại bị thương sau đó khôi phục rất nhanh, trước đó vài ngày dấu vết Thiệu Tình lưu lại trên người anh đã mất, chỉ còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-me-quy-bao/1081178/quyen-2-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.