Thiệu Tình nhìn thấy Nhị Ngốc co thành một đoàn, thân thể gặp vấn đề mà ở trong góc run bần bật, lòng cô đau đớn. Có lẽ ban đầu Thiệu Tình xem Nhị Ngốc như đứa trẻ, nếu không phải lúc đó cô vừa mới làm mẹ, nếu không phải Nhị Ngốc khác với tang thi bình thường, có lẽ lần đầu gặp mặt, cô sẽ gϊếŧ chết Nhị Ngốc. Nhưng ở chung với nhau lâu, trong lúc ở bên nhau mọi thứ đã sớm biến chất, một lần một lần đồng sinh cộng tử, còn một lần phát sinh tình huống đặc thù kia, đã làm cho quan hệ bọn họ trở nên không thuần túy. Nếu Nhị Ngốc là một người bình thường, có thể vì tự mình lựa chọn, chịu trách nhiệm với quyết định của mình, Thiệu Tình có lẽ sẽ lựa chọn cùng cậu ở bên nhau. Nhưng hiện tại không thể, cậu không có trí nhớ, thuần túy giống như đứa nhỏ, hết thảy hết thảy, đều là Thiệu Tình dạy. Nếu hiện tại Thiệu Tình ở chung một chỗ với cậu, về sau Nhị Ngốc khôi phục trí nhớ, sẽ thế nào? Cậu có thể hối hận hay không? Có thể cảm thấy cô lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn hay không. Có thể nói, quan hệ giữa cô và Nhị Ngốc thật là cắt không đứt, gỡ càng rối hơn. Mà Yến Kì Nguyệt, có đôi khi Thiệu Tình cũng rất phỉ nhổ mình, khi Yến Kì Nguyệt thổ lộ với cô, một mặt cô cự tuyệt cảm tình của anh, một mặt lại không cự tuyệt anh tới gần, quả thực như làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Mấy nam nhân đi theo bên người cô, mỗi một người đều đối với cô quá tốt, cho nên cô không đưa ra lựa chọn, chỉ có thể làm bộ như không biết. Nhưng như vậy không được, sớm hay muộn sẽ có một ngày, cô phải đưa ra lựa chọn, lựa chọn một người đàn ông trong đó, buông tha những người khác, hoặc một người cũng không chọn, mang theo con trai rời đi thật xa. Miên man suy nghĩ thật lâu, Thiệu Tình nhìn về phía Nhị Ngốc trong góc, nhẹ giọng nói với Yến Kì Nguyệt: "Buổi tối lạnh, lúc đi tôi quên mang chăn." Yến Kì Nguyệt bình tĩnh nhìn Thiệu Tình một lúc, mới nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nói: "Tôi đi bên ngoài tìm xem, tìm mấy cái giường sạch sẽ về." Yến Kì Nguyệt khẳng định biết cô muốn làm gì, miệng Thiệu Tình có chút chua xót, cô để cho Thiệu Đồng ôm bánh bao nhỏ đi chơi, sau đó đến gần Nhị Ngốc. Nhị Ngốc cúi đầu không rên một tiếng, gân xanh trên cổ vì nhẫn nại mà căng thẳng, cậu không biết loại khó nhịn và thống khổ này phát ra từ đâu, phải làm như thế nào để giải, lại không muốn làm Thiệu Tình khó xử, cho nên tình nguyện tự mình tiếp tục nhẫn nại. Thiệu Tình sờ cổ cậu, thấp giọng nói: "Ngẩng đầu lên, nhìn tôi." Nhị Ngốc ngoan ngoãn ngẩng đầu, đáy mắt còn hơi ủy khuất, thoạt nhìn đáng thương hề hề, Thiệu Tình gục đầu xuống, nhẹ nhàng hôn đôi mắt Nhị Ngốc, sau đó nói: "Nhắm mắt, không nên nhìn." Bị ánh mắt tinh thuần như vậy nhìn, cô sẽ cảm thấy mình thật ghê tởm, hết lần này tới lần khác Nhị Ngốc rất quật cường, không chịu nhắm mắt, cậu si ngốc nhìn Thiệu Tình, trong mắt ủy khuất càng ngày càng nồng đậm. Thiệu Tình nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng vươn tay, cầm nguồn gốc tội ác, bất đắc dĩ nói: "Nếu cậu có thể nhớ tới hết thảy, thật tốt biết bao." Vậy cô sẽ không cảm thấy có tội, lưng không cần đeo gánh nặng như vậy, có thể quả quyết mà ra quyết định của chính mình. ...... Yến Kì Nguyệt nghiêm túc đi ra ngoài tìm vài giường chăn đệm mới, sau đó ôm chăn mềm mại từ khắp nơi về ngồi ở cửa thật lâu, bên trong thỉnh thoảng sẽ truyền ra một hai tiếng thở dốc trầm thấp, cùng tiếng Nhị Ngốc gào thét bị đè nén. Mỗi lúc như thế, ngón tay anh nắm lấy góc chăn, vì nắm quá chặt, dùng sức quá mạnh, mà các đốt ngón tay trở nên trắng. Sao có thể không ghen tị? Anh ghen tị đến phát điên, sao có thể không khổ sở, anh khổ sở muốn mệnh, sao có thể không oán hận, anh hận tâm can tỳ phổi đều khuấy thành một đống. Người phụ nữ anh yêu, người phụ nữ anh phụng làm nữ vương, giờ phút này đang ở cùng nam nhân khác làm chuyện thân mật nhất, mà anh cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể nuốt xuống tanh ngọt trong cổ họng không ngừng dâng lên. Nếu giờ phút này có người chú ý Yến Kì Nguyệt, sẽ phát hiện trong mắt anh, đỏ bừng một mảnh, vẻ mặt của anh, vì đè nén cực độ vặn vẹo dữ tợn. Những ghen tị, thống khổ này hiện lên trong lòng chơi đùa Yến Kì Nguyệt như muốn điên cuồng, anh nâng tay lên, hung tợn cắn trên cổ tay mình, xé rách da thịt, làm cho máu tươi tí tách chảy xuôi ra. Loại thống khổ trên thân thể này, vốn có thể mang cho anh vui thích nhất, nhưng giờ phút này, lại không giảm bớt được dù chỉ một điểm nhỏ thống khổ trong anh. Yến Kì Nguyệt cuộn tròn bản thân, không ngừng cắn xé da trên cánh tay, cuối cùng quỳ rạp xuống đất, ôm chăn, đem mặt chôn trong chăn, ôm chặt, đến khi cảm giác hít thở không thông làm cho đầu óc trống rỗng, anh mới chậm rãi buông tay ra, mất đi toàn bộ sức lực, nằm trên mặt đất. Qua thật lâu thật lâu, trong phòng đã không còn thanh âm, Yến Kì Nguyệt hung hăng xoa xoa mặt mình, cố gắng làm cho biểu tình bản thân nhìn bình thường, sau đó kéo tay áo, che đi vết thương chồng chất trên cánh tay, mới ôm chăn đi vào. Trong phòng vẫn còn hơi thở ái muội chưa tan hết, Thiệu Tình đã mặc chỉnh tề, không biểu tình ôm Nhị Ngốc, đi vào phòng trong. Yến Kì Nguyệt đi qua, sau đó đi trước Thiệu Tình một bước, thay hết chăn đệm cũ trên giường, dọn sạch bụi, trải đệm chăn mới lên. Thiệu Tình đặt Nhị Ngốc vào chăn. Nhị Ngốc đã nặng nề chìm vào giấc ngủ, Thiệu Tình kéo chăn, đắp kín cho cậu, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, không khí rất xấu hổ. Yến Kì Nguyệt rũ con ngươi thanh tú, sau một lúc lâu mới tìm được lời nói: "Đợi đến thủ đô, nhất định phải cùng ông nội Tần nói, nhờ ông tìm chỗ ở có phòng rộng chút, tôi muốn mua giường thật lớn, loại vài người có thể ở trên lăn lộn, ngủ thoải mái." "Kì Nguyệt, anh thích tự do sao?" Thiệu Tình không muốn làm ồn đến Nhị Ngốc, bước về phía ban công, trước kia cô không hút thuốc, dù sao hút thuốc đối với thân thể không tốt, nhưng hiện tại, mỗi khi cô vô cùng phiền não, sẽ hút một điếu. Sắc mặt Yến Kì Nguyệt lập tức tái nhợt, anh dựa vào cửa ban công, đè thấp thanh âm nói: "Sao lại đột nhiên hỏi tôi điều này?" Thiệu Tình chống lan can, nhìn phòng ốc rách nát cách đó không xa, trong lòng trống rỗng, còn hơi đau nhức: "Đi theo tôi quá mệt mỏi, rất khổ, gần như mỗi ngày đều bôn ba khắp nơi, tôi cũng không cho anh được cái gì, còn không bằng ngày tháng anh về căn cứ Lâm Xuyên, có người nuôi dưỡng, chỉ cần làm thực nghiệm mà anh thích, muốn làm gì thì làm cái đó." "Rốt cuộc em muốn nói cái gì." Đầu ngón tay Yến Kì Nguyệt hơi run run, anh nhìn chằm chằm Thiệu Tình, đáy mắt là màu đỏ phẫn nộ và thống khổ đan xen vào nhau. Thiệu Tình bị chấn động, sau đó cười khổ: "Không phải muốn đuổi anh đi, mà cảm thấy anh xứng đáng với những gì tốt đẹp hơn." Yến Kì Nguyệt bắt lấy tay Thiệu Tình, lạnh lùng nói: "Em luôn nghĩ rằng em rất cường đại, luôn ra quyết định thay người khác, nhưng em có nghĩ tới cảm thụ của tôi hay không." "Tôi chính là tiện, chính là thích đi theo em, dù em không thích tôi, tôi cũng muốn mặt dày mày dạn dính lấy em, cho dù em chán ghét mà vứt bỏ tôi, tôi cũng muốn từ một nơi bí mật gần đó trộm nhìn em." Cả người Yến Kì Nguyệt đều dính sát vào Thiệu Tình, giống như một con rắn leo lên nhánh cây. Anh không ngừng sát vào Thiệu Tình, cuối cùng nhẹ nhàng lộ đầu lưỡi ra, liếm liếm cổ Thiệu Tình. Thiệu Tình phản xạ tính muốn tránh ra, nhưng chóp mũi lại ngửi thấy mùi máu tươi, cô cúi đầu, nắm lấy cánh tay Yến Kì Nguyệt, khi kéo tay áo xuống, lộ ra cánh tay chồng chất vết thương của anh. Thiệu Tình theo bản năng nắm chặt cổ tay của Yến Kì Nguyệt, đáy mắt không nhịn được tóe lửa giận, cô không ngừng làm các loại đồ ăn, nghĩ các loại biện pháp, tẩm bổ thân thể cho anh, kết quả anh lại tự mình chà đạp bản thân. Những ý niệm ngổn ngang trong đầu, trong nháy mắt đều bị Thiệu Tình ném ra sau, trong thanh âm của cô đều mang theo lửa giận bị đè nén: "Ai cho phép anh tự thương tổn chính mình?" Nghe thanh âm tràn đầy tức giận, chân Yến Kì Nguyệt nhũn ra, một bên anh dùng mặt mình cọ Thiệu Tình, một bên khiêu khích: "Dù sao người cũng chưa từng để ý......" Sau đó Yến Kì Nguyệt bị Thiệu Tình xoay một cái, đặt trên lan can, vì động tác quá mức kịch liệt, một đoạn eo nhỏ trắng noãn cứ như vậy lộ ra. Thiệu Tình xả roi mây nhỏ ra, thoáng dùng ít lực, rơi trên lưng trắng mềm lập tức hiện ra một vết đỏ. "Thích đau đớn, tôi thỏa mãn anh." Thiệu Tình dùng lòng bàn tay xoa nhẹ dấu vết kia, trong thanh âm không nghe ra vui hay giận, Yến Kì Nguyệt lại có thể cảm giác được cô đang tức giận...... Độ mạnh yếu của roi mây vừa vặn anh có thể thừa nhận, dừng ở trên lưng, trên eo, trên mông anh, mang đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ cùng suиɠ sướиɠ nói không nên lời, làm cho sắc đỏ trong mắt Yến Kì Nguyệt càng ngày càng sâu. Anh cắn ngón tay, thở dốc tinh tế, không có tâm cầu xin tha thứ, quả thực giống yêu tinh câu hồn phách con người. Chỉ là dần dần, lực độ Thiệu Tình càng ngày càng nhẹ, roi mây giống như lông chim, không dùng sức rơi vào trên người anh, không đau, còn có chút ngứa. Loại cảm giác ngứa ngứa này dần dần hội tụ cùng một chỗ, cuối cùng liền tạo thành ngưa ngứa xâm nhập cốt tủy, làm cho Yến Kì Nguyệt có chút chịu không nổi, lần này anh cầu xin tha thứ. "A Tình, tôi sai rồi, em tha cho tôi đi, đừng giày vò tôi......" Thiệu Tình đè hông đang không ngừng vặn vẹo của Nguyệt Yến Kì, cười lạnh một tiếng: "Không phải anh muốn tôi trừng phạt anh sao? Nhận trừng phạt phải có dáng vẻ của nhận trừng phạt, ai cho phép anh nói chuyện?" Cô xé áo Yến Kì Nguyệt, lấy một đoạn bịt miệng, một đoạn trói tay Yến Kì Nguyệt, sau đó roi mây cuồn cuộn nổi lên trong tay, trượt trên lưng anh. Mũi nhọn trên roi mây, đều cuộn lại, trở nên nhụt nhụt, lúc xẹt qua da Yến Kì Nguyệt, cũng không đau, lại rất ngứa. Lần này Yến Kì Nguyệt thật sự muốn khóc, anh dựa vào lan can, muốn giãy dụa, lại sợ Thiệu Tình tức giận, cuối cùng vừa muốn động lại không dám động, tùy ý Thiệu Tình dằn vặt anh. Cuối cùng Thiệu Tình tội nghiệp Yến Kì Nguyệt, gõ gõ mông anh: "Về sau còn dám tự ngược hay không?" Yến Kì Nguyệt nhanh chóng lắc đầu, đáng thương nhìn Thiệu Tình, Thiệu Tình mới quất roi mây thật mạnh trên lưng anh. Thiệu Tình không cho Yến Kì Nguyệt tự ngược là có nguyên nhân, tự anh xuống tay sẽ không biết nhẹ nặng, như lần này, nguyên cả cánh tay đều không nhìn thấy một chỗ da thịt nào hoàn hảo, bị anh cắn máu chảy đầm đìa. Cô tình nguyện tự cô xuống tay, cho anh sảng khoái, đồng thời lại không thương hại đến thân thể anh, như vậy cô cũng yên tâm. Kỳ thật tính tính toán toán, Yến Kì Nguyệt xác thực khá lâu rồi không được thỏa mãn, dù sao anh cũng là một tiểu M, một ngày không được thỏa mãn sẽ khó chịu, có thể kiên trì lâu như vậy, đã là kỳ tích. Vì thế Thiệu Tình thỏa mãn Yến Kì Nguyệt một lần thật tốt. Cuối cùng Yến Kì Nguyệt ôm chân Thiệu Tình, cổ họng khàn khàn sám hối: "Về sau tôi không dám nữa, cơ thể của tôi, linh hồn của tôi đều thuộc về em, tôi không có tư cách thương tổn chính mình." Thiệu Tình nâng cằm anh: "Ngoan, đưa tay ra." Yến Kì Nguyệt liền thành thành thật thật đem cánh tay bị thương kia ra, Thiệu Tình cầm thuốc và băng vải ra, ngồi một bên băng bó cho anh. Yến Kì Nguyệt cẩn thận nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Thiệu Tình, trái tim đều mềm thành dòng xuân thủy, anh dựa vào Thiệu Tình, thấp giọng nói: "A Tình, về sau lúc không có ai, anh có thể gọi em là chủ nhân được không?" "Anh không thấy là cách xưng hô này rất xấu hổ sao?" Thiệu Tình 囧 một chút, sau đó nói. Chủ nhân gì gì đó, có loại cảm giác quả thực ô* (*dơ),tràn đầy ô lực. "Đáp ứng anh một lần thôi." Yến Kì Nguyệt đáng thương hề hề nhìn Thiệu Tình, Thiệu Tình bị nhìn mà da đầu run lên, không thể không nói: "Theo ý anh đi." Không biết vì sao, cô đột nhiên bổ não Yến Kì Nguyệt mặc trang phục hầu gái, chân trần khi cô về nhà cầm dép lê tới, một bên đổi giày cho cô, một bên liếc mắt đưa tình hỏi cô: "Hoan nghênh chủ nhân về nhà, chủ nhân muốn ăn cơm trước hay là muốn ăn anh trước?" Di, thật là khủng khiếp! Tôi có thể lựa chọn ăn Nhị Ngốc trước không? Thật vất vả cho người nào đó thuốc tốt nhất, Thiệu Tình liếc nhìn, trên thân anh bị Thiệu Tình xé tương đương gần như không mặc, quần cũng bị quất không cách nào nhìn được, giày một chiếc còn treo ngoài cửa sổ. Từ chính diện nhìn tương đối bình thường, nhìn từ mặt trái, tất cả đều là vết roi tung hoành, hồng hồng diễm diễm, rất là ái muội. Bất đắc dĩ, Thiệu Tình ôm lấy Yến Kì Nguyệt, đi vào phòng trong, cuối cùng cũng nhét anh vào trong chăn, Yến Kì Nguyệt chỉ lộ đầu ở bên ngoài, vui rạo rực nằm ở trong chăn, nhỏ giọng nói: "Đã đến giờ này rồi, tiến vào ngủ đi." "Anh không ăn cơm, Thiệu Đồng còn phải ăn." Thiệu Tình liếc cái xem thường, thập phần lưu manh duỗi tay chui vào trong chăn, vỗ mông Yến Kì Nguyệt một cái, sau đó nói: "Ngoan ngoãn ngủ đi, tôi đi nấu cơm." Chờ cô đi ra ngoài nấu cơm, mặt Yến Kì Nguyệt mới đầy phiền muộn nghiêng người, nhìn chằm chằm Nhị Ngốc nằm ở một bên, kỳ thật chỉ cần Thiệu Tình bằng lòng, anh nguyện ý cùng Nhị Ngốc cùng nhau chia sẻ Thiệu Tình. Tựa như lúc trước, bọn họ ba người cùng nhau sinh hoạt, cũng tốt, tuy nhiên không cần hỏi, Thiệu Tình gặp loại chuyện này, trong nháy mắt sẽ biến thân thành lão cán bộ, tuyệt đối không đáp ứng chuyện hoang đường như vậy. Kỳ thật nếu có khả năng độc chiếm Thiệu Tình, ai muốn cùng người đàn ông khác chia sẻ chứ? Cho dù anh cũng không muốn, anh chỉ không muốn mất đi Thiệu Tình mà thôi. Vì anh rất rõ ràng, ở trong lòng Thiệu Tình, tầm quan trọng của Nhị Ngốc vĩnh viễn so với anh nặng hơn. Nếu có một ngày, Thiệu Tình thật sự nguyện ý đồng thời tiếp nhận hai người bọn họ, cũng là anh chiếm tiện nghi, bởi vì gặp được Thiệu Tình trước, tiến vào trong lòng Thiệu Tình sớm nhất là Nhị Ngốc, mà anh chỉ là người đến sau. Một bên khác, Thiệu Tình làm cơm xong, cho Thiệu Đồng cùng bánh bao nhỏ ăn no, để cho Thiệu Đồng mang theo bánh bao nhỏ đi ngủ, cô mới trở về trong phòng. Hai người đàn ông nằm ở trên giường, ngủ rất say, bọn họ tự giác chừa ra vị trí chính giữa, vừa vặn đủ cho một người nằm. Cái loại cảm giác này, tựa như vợ cả và vợ nhỏ chờ cô về nhà ngủ. Thiệu Tình rối rắm một phút đồng hồ, sau đó chui vào trong chăn, chuẩn bị ngủ, rõ ràng hai người đàn ông đang ngủ say lập tức một trái một phải quấn lên. Thiệu Tình khóe miệng giật một cái, cũng lười để ý, ngã đầu ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại trước cư nhiên là Nhị Ngốc, cậu nghiêng mình nhìn lén Thiệu Tình, trong mắt mang theo vui sướng, thỏa mãn, cùng một tí xíu ngượng ngùng. Thiệu Tình tóm lại là để ý cậu, không muốn cậu chịu khổ, không muốn cậu cứng rắn chịu đựng, nghĩ như vậy cậu liền thỏa mãn. Ngay sau đó tỉnh lại là Yến Kì Nguyệt, còn Thiệu Tình, tối hôm qua liên tiếp hai lần công việc chân tay, lại nhiều như vậy, mệt mỏi hết sức, ngược lại là người cuối cùng tỉnh lại. Thiệu Tình vừa tỉnh lại, hai nam nhân liền một trái một phải cho cô nụ hôn sáng moah moah, mặt cô dính toàn nước miếng, sau đó mỗi người bị cô đá một cái, đá xuống giường. Thiệu Tình rời giường, nấu cơm. Chuyện ngày hôm qua đến rất đột ngột, làm cho lượng công việc bọn họ không đủ, hôm nay còn phải tiếp tục bận rộn, kiếm nhiều tinh hạch một chút rồi trở về, gom giá trị cống hiến. Cho nên ăn sáng xong, một nhóm người lại bắt đầu bận rộn, Nhị Ngốc và Yến Kì Nguyệt được thỏa mãn nên hôm nay hết sức sinh động, nhất là Nhị Ngốc, quả thực là người đàn ông gió, chạy qua đây chạy qua kia, mỗi lần trở về, đều đang cầm một đống tinh hạch, như hiến vật quý giao cho Thiệu Tình. Loại hành vi này, quả thực như giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt bạn trai tặng quà cho bạn gái. Hơn nữa cậu so với bạn trai kia điên cuồng hơn, mỗi lần trở về đều mang theo một thân vết thương, lại còn làm không biết mệt, cuối cùng bị Thiệu Tình tát một cái, mới tỉnh táo lại. "Được rồi, ăn uống no đủ nên làm việc." Toàn bộ thành phố S không nhỏ, thanh lý toàn bộ, cho dù là đem tất cả dị năng giả của thủ đô gọi đến đây, cũng phải mất hơn một tháng mới có thể nói bước đầu thanh lý xong. Sau khi thanh lý bước đầu xong, còn có lần thanh lý bước thứ hai, thậm chí thứ ba, phải một vòng một vòng sắp xếp tra xét, cuối cùng xác định toàn bộ trong thành phố thực sự không còn một tang thi nào nữa, mới có thể để cho người sống sót trong căn cứ vào ở. Cho nên căn cứ thành phố S, gần như phát động tất cả dị năng giả trong căn cứ đến dọn sạch thành phố S, mục tiêu mong muốn trong vòng nửa năm sẽ vào ở thành phố S . Thiệu Tình dẫn đội hữu của mình, mặc kệ đi phương hướng nào, đều có thể gặp được tiểu đội dọn dẹp của căn cứ thành phố S. Nói chung cô đều né đi, nếu gặp được số lượng tang thi lớn, cô sẽ mang theo đội hữu của mình, đem đầu nhóm tang thi này đều cắt. Cho nên danh tiếng bọn họ, rất nhanh liền truyền khắp tất cả các tiểu đội dị năng giả làm công tác dọn sạch thành phố S, cơ hồ tất cả mọi người đều biết, có một điều đội như vậy, được xưng máy xay thịt tang thi, điên cuồng thanh lý tang thi khắp nơi. "Thành Bắc này một khối đã bị bọn họ dọn gần như sạch hết, chúng ta hướng thành Nam đi." Thiệu Tình đếm đếm tinh hạch, sau đó bất đắc dĩ nói. "Được, thông báo với mấy người bọn họ, chúng ta đi trước." Yến Kì Nguyệt nghiêm túc gật đầu, sau đó để lại tín hiệu cho nhóm Nghiêm Hán Thanh. Liên lạc đơn giản xong, Thiệu Tình liền mang theo nhóm Nhị Ngốc, hướng thành Nam đi, không biết là may mắn hay bất hạnh, bọn họ vừa mới đến thành Nam bên kia không lâu, lập tức gặp một làn sóng tang thi lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]