Vài cô gái, ngươi một lời ta một câu, phỏng chừng ả đàn bà đang hôn mê kia nếu nghe được còn có thể bị tức giận đến tỉnh lại.
Ngay cả được xưng nham hiểm như Ngô Bất Bình, cũng không duy trì được tươi cười, nhất là sau khi đánh bọn họ xong, Thiệu Tình nói: "Sắc trời đã muộn, cũng nên ăn cơm."
Sau đó dẫn theo nhóm đồng bạn chuẩn bị rời đi, quả thực là xong chuyện phủi áo đi, giấu công lao danh vọng, sau đó Chư Mặc Thần liền tỏ vẻ: "Tôi mời cô ăn cơm đi."
Lúc này Tiểu Đào ở một bên liền kêu một tiếng sợ hãi, tóc ngắn nhuộm thành màu đỏ rượu run rẩy, toàn bày tỏ sự ngạc nhiên: "Ôi trời ơi, lão đại anh keo kiệt như vậy, tự nhiên sẽ mời khách? Đừng nói với tôi anh muốn mời chúng tôi đi ăn nhà hàng Đông phố!"
Chư Mặc Thần lập tức liếc cái xem thường: "Tôi nói muốn mời cô sao?"
Tiểu Đào càng thêm chấn kinh rồi: "Ngoạ tào! Chẳng lẽ lão đại không chuẩn bị mời tôi?"
Bên này cười cười nháo nháo, hoàn toàn không có đem Ngô Bất Bình để vào mắt, cũng khó trách vị tiếu diện hổ nổi tiếng thủ đô giờ phút này cũng không duy trì được khuôn mặt tươi cười, khuôn mặt cứng đờ, ngồi thật lâu, thẳng đến Thiệu Tình bọn người rời khỏi, hắn mới vỗ mạnh vào tay vịn.
Toàn bộ chỗ ngồi nháy mắt bị hàn khí che lại, nứt nẻ, cuối cùng răng rắc một tiếng, tan nát, hắn vì không phản ứng kịp nên đặt ʍôиɠ ngồi bệt trêи mặt đất.
Lập tức có người cười trộm một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-me-quy-bao/1081167/quyen-2-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.