Nếu giờ phút này Mao lão tam cẩn thận quan sát ánh mắt Yến Kì Nguyệt, sẽ phát hiện ánh mắt anh vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, Thiệu Tình trực tiếp thắp cho Mao lão tam một ngọn nến, người khác không biết, nhưng Thiệu Tình rất rõ ràng, Yến Kì Nguyệt người này mặc dù ở trước mặt cô rất dịu ngoan, kỳ thật thủ đoạn đủ độc đủ tàn nhẫn, cố tình còn mang thù, Mao lão tam đắc tội Yến Kì Nguyệt nhiều lần như vậy, không chết cực thảm Thiệu Tình liền sửa họ.
Sau khi trở về, Thiệu Tình cố ý tốt bụng nói: " Ban đêm ở trong rừng sẽ có rất nhiều trùng bay nhỏ, tỷ như muỗi, một khi người bị cắn, nhẹ sẽ sưng to chảy mủ, nặng thậm chí sẽ chết, chúng ta lại không có lều trại, cho nên buổi tối nhất định phải cẩn thận một chút."
Mao lão tam tuy rằng không đem muỗi ruồi bọ gì để vào mắt, nhưng rõ ràng Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt ở trong rừng ngây người lâu như vậy, dám nói thế khẳng định là có căn cứ, liền qua loa phân phó thuộc hạ hắn, về phần thủ hạ hắn có nghe hay không, hắn cũng không có biện pháp.
Những người đó sẽ nghe sao? Ai sẽ tin tưởng muỗi cũng có thể cắn chết người!
Bất quá Thiệu Tình cần là bọn họ không tin, đến ban đêm, để lại vài người gác đêm, bọn họ liền ngủ, thân phận Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt đặc thù, tự nhiên không cần gác đêm, một giấc ngủ thẳng tới hừng đông.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ là bị bừng tỉnh, vì một tiếng thét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-me-quy-bao/1081123/quyen-2-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.