Hồ nước mênh mông vô tận, đi mãi không thấy tận cùng, lại không thể xác định được phương hướng, khiến Việt hoài nghi bản thân vẫn đang đi lòng vòng, nếu tiếp tục như vậy thì dù là kẻ có ý chí cứng như thép đã tôi thì cũng trở nên mềm như bún mà thôi.
Đang lúc uể oải lại gặp được đồng loại, khác nào buồn ngủ mà gặp chiếu manh, hắn đâu thể bỏ lỡ cơ hội này, lập tức nở một nụ cười chất phác nhất khiến cho bất kỳ ai cũng phải nảy sinh thiện cảm, cũng không vội vã tiến tới khiến đối phương cảnh giác, chỉ đứng xa xa chắp tay lễ độ nói:
- Chào hai vị! Tại hạ vô tình lạc vào khu vực này, không biết có thể đáp nhờ thuyền của hai bị mang ta ra khỏi nơi này hay không?
Người thanh niên thấy Việt tuổi còn rất trẻ, khí tức trên người thuần khiết, không giống người cùng hung cực ác nên cũng chắp tay đáp:
- Bằng hữu, nơi này được gọi là Mê Thất Hồ, một khi tiến vào thì không thể tìm được đường ra, bọn ta cũng vô pháp rời đi, không thể giúp ngươi được!
- Mê Thất Hồ?
Việt thoáng giật mình, Mê Thất Hồ hắn chưa từng nghe qua, có lẽ đã không còn ở trong địa phận Nam Phong Vực rồi, nhưng nếu không thể rời khỏi đây, vậy thì rất phiền phức.
- Hai vị, nếu vậy có thể cho ta đi nhờ đến địa phương nào có thể nghỉ ngơi hay không?
Người thanh niên quay sang thấp giọng nói nhỏ với lão nhân:
- Gia gia, hay là mang hắn theo đi, thuận tiện để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-lo/398108/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.