Bịch!
Hai bóng người lần lượt rơi xuống đất, chất chồng lên nhau.
Đây là một không gian vô cùng trống trải, mọi thứ đều nhợt nhạt không rõ ràng, yên tĩnh không ra yên tĩnh, hỗn loạn cũng không phải hỗn loạn, có thể nhìn được khung cảnh một cách mờ nhạt.
Việt khó nhọc đứng dậy nhìn xung quanh, phát hiện ra bản thân như đang ở một sa mạc, không có sinh cơ, thời gian bên trong này như dừng lại, như tới tận cùng của thế giới.
- Quái lạ!
Hắn cố gắng chuyển ánh mắt quan sát hết một vòng, nhưng vẫn không thấy. Theo lý mà nói, đây là không gian phía sau thác nước, vậy thì cũng phải thấy thác nước, hoặc chí ít cũng phải nghe thấy tiếng ầm ầm của dòng nước đổ xuống, thế nhưng tìm hoài cũng chẳng thấy chút manh mối gì.
- Tiểu Việt, chúng ta đang ở đâu thế này? Đã tiến vào Tiên giới rồi sao?
Nguyệt Tu Hoa cũng mù mờ nhìn quanh, vô thức hỏi.
Việt không biết phải nói sao trước sự lạc quan tếu của cô nàng, hừ nhẹ đáp:
- Ngươi thấy nơi này giống xứ xở của chúng tiên sao? Ta nghĩ có lẽ là nơi dành cho người chết thì đúng hơn!
Thực ra so sánh với nơi dành cho người chết cũng không đúng, vì xung quanh khói tỏa mông lung, không thể nào nhìn tới tận cùng, giống như là thời kỳ thiên địa mới hình thành vậy.
Răng rắc!
Có tiếng vỡ vụn truyền đến, Nguyệt Tu Hoa trái tim nhảy lên, nhất thời kêu sợ hãi, nói:
- Chân ta giẫm phải cái gì ấy?
— QUẢNG CÁO —
Event
Việt nhíu mày nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-lo/398097/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.