Mặc dù lúc này đã cách khu rừng rất xa, nhưng Việt vẫn hì hục chạy không hề có ý định dừng lại, không phải vì quá sợ hãi mà vì không kìm được sự hưng phấn trong lòng.
Tình huống ban nãy nhìn bề ngoài thì có vẻ rất đơn giản, nhưng bên trong ẩn chứa nhất nhiều rủi ro, chỉ cần thiếu quyết đoán, thiếu tàn nhẫn trong một tích tắc lập tức có thể đánh đổi bằng mạng sống. Hơn nữa còn cần rất nhiều não để suy đoán để kịp thời làm phản ứng,
Ngay từ khoảnh khắc gã Thiên Lang kia đề nghi liên thủ với Lý Minh làm thịt hai tên địch nhân, hắn đã đoán được tên bạch y Nhất Cuồng kiểu gì cũng sẽ từ bỏ Tiêu Dương Liên Đài.
Tên Nhất Cuồng này trông râu ria xồm xoàm như vậy nhưng tuổi chắc chắn không cao hơn Nhất Đao là bao, thậm chí tương đương. Thứ phế hoa này đối với những kẻ cả đời không thể cô động Linh Phách thì quý giá, chứ với mấy gã trẻ tuổi thiên tài thì hoàn toàn không có giá trị.
Hơn nữa tên này bề ngoài ngông cuồng nhưng thực tế đại trí giả ngu, chỉ cần nhìn vào cái bẫy sơ sài lộ rõ là bẫy nhưng người ta vẫn phải bước vào là có thể biết được, lẽ nào lại vì một phế phẩm mà chấp nhận biến số xảy ra?
Về phía Lý Minh, thu được đồ về tay, đương nhiên sẽ không ngu mà đi phối hợp với đám Thiên Lang lúc này đã què quặt, lập tức rời khỏi vũng bùn mới là thượng sách. Vấn đề là Lý Minh sẽ rút theo hướng nào? Nếu khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-lo/397985/chuong-71.html