Quyền đối quyền, lực đối lực, sát chiêu mang theo đầy sự uất hận của Thạch Thanh đã hoàn toàn bị chặn lại, thân thể hắn bay ngược về sau, đến khi tiếp đất phải mất mấy nhịp mới bình ổn lại, thiếu chút nữa là bay ra khỏi cửa điện.
Phía bên kia cũng không khá khẩm hơn là mấy. Thân hình của Việt va trúng Hắc Nham, khiến gã trai đến từ Bách Nhạc Quốc bị kéo lê mất một đoạn, nhưng cũng rất nhanh đứng bậy dậy, hiển nhiên là không bị thương quá nặng.
- Tên chó chết!
Thạch Thanh giận dữ hét lớn. Không gì có thể lột tả được sự phẫn uất của hắn lúc này, từ một người nắm giữ toàn cục lưu lạc đến bước đường này, tất cả đều bị một tên tiểu tử vô danh chọc phá.
Kịch!
Thạch tượng chậm rãi hạ thân xuống bên cạnh, Thạch Thanh hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc. Mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát của hắn, có một cỗ chiến lực Bình Hoành hậu kỳ trong tay, trong Linh Địa này hắn hoàn toàn có thể đi ngang.
…..
Việt đã đánh hơi được mùi vị nguy hiểm, không phải đến từ Thạch Thanh hay bức thạch tượng, mà là sức ép đến từ tình thế. Hắn đã bị ghim chặt, tình thế trước mắt có thể diễn biến xấu: đám thanh niên tuấn kiệt này sẽ thoả hiệp rời đi, Thạch Thanh buông tha cho tất cả, chỉ trừ hắn.
"Ba vị thiên tài, các vị có thể kiềm chế cứng bức tượng đá trong bao lâu?"
Việt lặng lẽ truyền âm cho ba vị Bình Hoành giả, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-lo/2203667/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.