Hắn nhìn lại cỗ Quan Tài liền trố mắt ra nguyên cái quan tài được làm bằng Đoạn Mộc Xa, nhưng đã xuất hiện dấu hiệu mục nát, sinh cơ trong gỗ cũng chỉ còn sót lại vài tia.
Không khỏi nhìn lại đứa bé gái trong tay mình, liền thở dài thôi coi như ta gánh đoạn nhân quả này vậy.
Lưu Phong liền duỗi ra song chỉ, bắt đầu vận dụng chân nguyên phóng ra bắt đầu khắc lên cây cột “Đoạn Nhân Quả này Lưu Mỗ sẽ giúp ngươi vác.”
Rồi hắn thu hồi song chỉ, quay người lại đi ra khỏi ngôi đền.
Còn cô gái đứng sau lưng hắn lên tiếng hỏi: “Bây giờ ngươi làm gì với cô bé này?”
Hắn nhỏ nhẹ đáp: “Thì ta sẽ nhận nuôi thôi, dù sao ta cũng đã tiếp nối đoạn nhân quả này của hắn.”
“Làm người thì phải có lòng bao dung, mặc dù lúc trước ta cũng chẳng là người lương thiện gì, nhưng kiếp này sẽ khác.”
Hắn liền lên tiếng: “Tiểu cô nương ngươi bế giùm ta một chút, ta thử xem cái này một chút.”
Nói xong hắn liền giao cô bé cho nàng bồng.
Hắn thì đi ra khỏi đó vài bước, liền lấy từ trong túi trữ vật ra thêm một mảnh đồng, hai mảnh đồng gặp nhau sinh ra đồng , bay lại dung hợp với nhau.
Tạo thành một miếng đồng bên trên tỏa ra kỳ dị khí tức, cỗ khí tức này liền phóng ra lao thẳng đến mi tâm của cô bé đang được, cô gái bồng trên tay. rồi biết mất không dấu vết.
Hắn liền cầm miếng đồng lâm vào trầm tư, sau đó hắn liền đi lại gần cô bé đặt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-lo-tu-chan/1819896/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.