Hắn đi bước đi từ từ, lại gần bên cạnh lấy một cái trúc ngồi đối diện nàng ta.
Đặt tay lên xoa nhẹ đầu nàng và nhẹ nhàng nói: “Ngươi không cần phải lo lắng về việc mất đi người thân, đôi khi đó cũng là thứ giúp ngươi trưởng thành hơn.”
“Như ta khi sinh ra đến bây giờ chưa từng biết mặt phụ thân hay mẫu thân, nhưng ta cũng có đôi lúc muốn biết mẫu thân mình là ai và tại sao lại bỏ rơi ta.”
“Ta đã đi qua rất nhiều nơi hỏi vô số người, nhưng không có hồi đáp.”
“Nên ta đã quyết định từ bỏ, bây giờ, việc duy nhất là tồn tại trong thế giới tàn khốc này.”
Nàng ta ngồi một bên nghe những lời hắn nói nước mắt không cầm được rơi xuống, độ hảo cảm đối với hắn bắt đầu tăng lên.
Hắn tiếp tục nói: “Ngươi may mắn hơn ta rất nhiều được cảm nhận hơi ấm của cha mẹ, còn có cơ hội tìm thấy nên ngươi không cần phải buồn như vậy.”
“Thôi đến đây thôi” Hắn đứng dậy vừa đi vừa nói.
Hắn lập tức thêm một câu: ”Ngươi sửa soạn đồ lại rồi ra ăn sáng, hôm nay ta mời.”
Hắn liền đi một mạch vào bếp, lấy tạp dề bắt đầu làm món ăn.
2 canh giờ sau .
Hắn bắt đầu bày các món ăn lên trên bàn trúc .
Lưu Phong lập tức hét lớn lên: “Món ăn xong rồi, xuống ăn đi kẻo nguội.”
Nàng liền bước từ trong tấm rèm đi ra với một bộ đạo bào màu lam, khoé mắt còn vương vấn ngấn lệ, làm nổi lên một vẻ đẹp có thể làm điên đảo chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-lo-tu-chan/1819892/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.