“Hoa Âm.” Nàng nhịn không được muốn vén khăn voan lên nhìn hắn, nhưng tay mới chạm tới khăn voan, liền bị hắn nhẹ giọng quát bảo ngưng lại, “Ngoan, trở về phòng ta cho nàng kéo lên.”
“Ta muốn nhìn chàng một chút.” Nàng bước gần đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói.
Không đợi hắn trả lời, liền nghe thấy hỉ bà ở đó hô to: Nhất bái thiên địa.
Nàng không biết lạy về phía nào, liền đứng ở bên người hắn, theo hắn lạy.
Nhị bái cao đường.
Bởi vì hai người bọn họ cũng không có trưởng bối ở chỗ này, liền để cho Tiết mama cùng vị tộc trưởng nơi đây ngồi vào vị trí trưởng bối, nhận lễ bái.
Phu thê giao bái, sau là đưa vào động phòng.
Nghe thấy câu này, Hạ Lan Tuyết kích động tim cũng muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.
Ngoan ngoãn khéo léo để mặc cho hắn dắt, cùng nhau tiến vào tân phòng của hai người.
Mới vừa vào đến phòng, nàng thở phào một hơi, liền muốn vén khăn voan lên, nhưng mà Thu Hương ngăn lại, “Tiểu thư, khăn voan phải do Cô gia vén, mới may mắn.”
“Á?” Như thế nào bên cạnh lại đổi thành Thu Hương rồi? Hạ Lan Tuyết theo bản năng kéo khăn voan xuống, vừa nhìn mọi nơi trong phòng, nơi nào có Cơ Hoa Âm.
“Cô gia đâu rồi?”
“Cô gia ra bên ngoài tiếp rượu rồi, tiểu thư, người ngoan ngoãn chờ một lúc, cô gia đau lòng cho tiểu thư, nhất định sẽ không để cho tiểu thư chờ lâu.” Thu Hương dụ dỗ, vội vàng trùm lại khăn voan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3210055/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.