“Tiểu nhị, còn phòng bao không?” Hạ Lan Tuyết bịch bịch chạy lên đến trên lầu, thuận tay liền đẩy cửa phòng bên cạnh.
Tiểu nhị vội vàng nói, “Phu nhân, lúc này trong phòng đang có người ở, ngài khoan hãy vào gian trong này.”
“Ờ.” Hạ Lan Tuyết rút tay về, lại đi vào phía trong.
Tiểu nhị xách theo đèn, đi trước một bước mở cửa, đặt đèn vào trên bàn, “Khách quan, gian này chính là phòng của các vị, các vị nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Đợi chút.” Thiếu Khâm đột nhiên phân phó nói, “Lấy chút nước nóng tới đây.”
Hạ Lan Tuyết gấp rút nói, “Ta đói bụng.”
Thiếu Khâm liền nói, “Lấy thêm chút cơm nóng và vài món ăn nữa.”
“Khách quan, bây giờ cũng đã nửa đêm...” Tiểu nhị có chút khó khăn nói.
Thiếu Khâm móc từ trong ngực ra một đĩnh bạc ném cho hắn.
Tiểu nhị nhận bạc, không nói hai lời, gấp gáp gật đầu không ngừng, “Các vị trước hết nghỉ ngơi, tiểu nhân đi chuẩn bị cho hai vị.”
“Quả nhiên có tiền có thể xui ma khiến quỷ.” Nhìn bộ dáng tài đại khí thô kia của Thiếu Khâm, Hạ Lan Tuyết bĩu môi vô cùng khinh thường, đi tới mép giường, mệt mỏi liền ngã lên trên giường, ôm gối đầu, thở một hơi thật dài.
Bất chợt, cảm thấy có cái gì không đúng, chợt ngồi dậy, đã nhìn thấy Thiếu Khâm ngồi ở bên cạnh bàn, dưới ánh đèn mờ nhạt của ngọn đèn dầu, bóng dáng kia nhìn thật ưu nhã.
“Ô, sao ngươi vẫn còn ở chỗ này?” Nàng cảnh giác nhìn hắn.
Thiếu Khâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3210046/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.